Chương 7: (Vô Đề)

Lúc này, trong viện chợt vang lên tiếng động. Hai người ngoảnh nhìn ra liền thấy mẫu thân, Tiêu thị, đang bước tới.

Cả hai vội đứng dậy nghênh đón. Tiêu thị vừa định mở lời, thì một mụ mụ từ bên ngoài vội vã đi đến tìm Tiết Nghi Ninh.

Vừa trông thấy người đó, lòng Tiết Nghi Ninh bỗng dâng lên dự cảm chẳng lành, bởi lẽ vị mụ mụ này chính là người chuyên quản việc xe ngựa đưa đón nữ quyến trong Lạc phủ.

Quả nhiên, khi mụ mụ kia đến gần, liền hướng nàng nói: "Phu nhân, tướng quân bảo thời gian không còn sớm, ngài cần phải trở về."

Tiêu thị kinh ngạc: "Sớm như vậy đã phải đi rồi sao?"

Tiết Nghi Ninh hiểu rõ Lạc Tấn Vân nói ra thì không thể cãi lời, chỉ đành giải thích: "Mẫu thân, có lẽ là có chuyện gấp. Dạo gần đây, tướng quân thường xuyên bị triệu kiến vào cung bất ngờ, lần này chắc cũng vậy."

"Vậy thì... Hay là con cứ ở lại đây, để hắn—"

Tiết Nghi Ninh biết mẫu thân muốn nói "để hắn tự về trước", cũng biết rõ rằng nếu Lạc Tấn Vân đã mở miệng bảo nàng đi, thì nhất định sẽ không đồng ý để nàng ở lại. Vì vậy, nàng chỉ mỉm cười đáp: "Con về trước, lần sau lại tìm cơ hội về thăm người."

Tiêu thị hiểu rằng nữ nhi sợ chọc giận cô gia (con rể), lòng đã nguội lạnh, rốt cuộc không còn trông mong gì nữa. Hốc mắt bà cũng vì thế mà đỏ hoe.

Tiết Nghi Ninh vội vàng an ủi mẫu thân, hai người chung quy vẫn ôm nỗi nghẹn ngào, lưu luyến không rời mà từ biệt.

Lúc này, Tùng Nguyệt lên tiếng: "Cô nương, hay là mang một chậu hoa lan về đi? Vừa khéo, chậu này đang nở hoa." Nói rồi, nàng ôm lấy một chậu hoa lan đặt bên cửa sổ.

Tiết Nghi Ninh vừa nhìn, liền nhận ra đó chính là cây xuân lan nhỏ nhất.

Nhìn chậu xuân lan ấy, lòng nàng dâng lên một nỗi xót xa, tựa hồ chỉ cần chớp mắt thôi cũng có thể bật khóc.

Nhưng cuối cùng, nàng vẫn kiềm chế, nhẹ nhàng đón lấy chậu hoa, ôm vào lòng.

Ra khỏi sân, Ngọc Khê muốn giúp nàng cầm xuân lan, nhưng nàng lại không nỡ buông tay, cứ thế tự mình ôm chặt, cho đến khi bước ra khỏi cửa thuỳ hoa, chợt trông thấy Lạc Tấn Vân đang đứng đợi nơi đó.

Lạc Tấn Vân đưa mắt nhìn chậu hoa lan trong lòng nàng. Tiết Nghi Ninh biết nếu mở miệng, giọng nói nhất định sẽ nghẹn ngào, vì vậy chỉ giữ im lặng. Lạc Tấn Vân cũng không hỏi gì thêm.

Mãi đến khi lên xe ngựa, nàng mới dám ôm chậu hoa vào ngực, rồi siết chặt lấy nó. Nước mắt không kìm được mà tuôn rơi, từng giọt trong suốt lặng lẽ nhỏ xuống những chiếc lá xanh biếc.

Xe ngựa lăn bánh đưa nàng trở về phủ tướng quân . Đến nơi, nàng đã thu lại cảm xúc, nhẹ nhàng trao chậu hoa cho Ngọc Khê, rồi lặng lẽ theo sau Lạc Tấn Vân bước vào cửa.

Vừa vào đến hậu viện, một gã sai vặt đã vội vàng chạy tới bẩm báo: "Vừa rồi Tiếu tướng quân có ghé qua, dặn tướng quân đến sớm một chút. Ngài ấy nói trước giờ Tuất mới có thể nghe được Thập Tứ Nương gảy đàn, bảo tướng quân ngàn vạn lần đừng đến trễ."

Lạc Tấn Vân bật cười: "Xem ra hắn mong đợi lắm đây." Nói rồi, liền đi thẳng vào chính đường thay y phục.

Lúc này, Tiết Nghi Ninh mới hiểu, cái gọi là "có việc" của hắn, chẳng qua chỉ là hẹn cùng bằng hữu đi thanh lâu.

Chỉ để nghe một nữ tử nơi đó gảy đàn mà thôi… Vậy mà vì chuyện này, nàng phải vội vã quay về, đánh mất cơ hội hiếm hoi được trở lại nhà mẹ đẻ sau bao năm xa cách.

Nàng ngước mắt nhìn lên bầu trời, hít sâu một hơi, cố nuốt ngược nỗi nghẹn trong lòng, như thể chỉ cần làm vậy mới có thể kìm giữ những giọt nước mắt chực trào.

Có trách phụ thân không?

Có lẽ… cũng có một chút.

Về đến phòng, nàng chọn một góc bên cửa sổ trong gian thứ, nhẹ nhàng đặt chậu hoa lan xuống. Đôi mắt dừng lại nơi những cánh hoa nhỏ bé, ngẩn ngơ hồi lâu.

Ngồi ngây người nhìn hồi lâu, cuối cùng cũng chẳng buồn dùng bữa tối, chỉ lặng lẽ tắm rửa rồi lên giường chìm vào giấc ngủ.

Tỉnh dậy, nàng phát hiện gương mặt đã thấm đẫm nước mắt từ lúc nào. Ngoài viện, vừa vặn vang lên tiếng bước chân của Lạc Tấn Vân trở về.

Nàng sững sờ một lúc lâu mới dần hoàn hồn khỏi giấc mộng, vội vàng lau khô nước mắt rồi định bước xuống giường. Nhưng chưa kịp đứng dậy, Lạc Tấn Vân đã đẩy cửa đi vào, dáng vẻ rõ ràng là muốn đến phòng tắm.

Tiết Nghi Ninh biết hắn đến chỉ vì một chuyện kia, nhưng lúc này, cả người nàng vẫn còn chìm trong dư âm giấc mộng, mệt mỏi đến mức không thể gượng dậy nổi. Cuối cùng, không nhịn được mà khẽ nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!