Chương 50: (Vô Đề)

Chuyện của Hạ Liễu Nhi và Trường Sinh bị bàn tán suốt một ngày ở hậu viện, mãi đến tối mới dần lắng xuống.

Thế nhưng mấy người trong Kim Phúc Viện vẫn còn giữ nét vui mừng như vừa gặp chuyện tốt, ngay cả Tử Thanh thường ngày trầm ổn, hôm nay sắc mặt cũng có phần rạng rỡ hơn.

Chỉ có Tiết Nghi Ninh là vẫn như thường lệ, không khác gì mọi ngày.

Không ngờ đến đêm, Lạc Tấn Vân lại tới Kim Phúc Viện.

Tiết Nghi Ninh vừa mới tẩy trang, tháo búi tóc, còn chưa kịp tắm gội, chờ Tử Thanh và Ngọc Khê ra sau viện lấy nước, mới nhẹ giọng nói với hắn: "Vừa đúng buổi chiều đến nguyệt sự, mong tướng quân thứ lỗi…"

Lạc Tấn Vân thản nhiên đáp: "Giường ở chính đường hỏng rồi."

Cuối cùng còn bổ sung: "Chắc là do gỗ không tốt."

Tiết Nghi Ninh cúi đầu, ngập ngừng một chút mới đáp: "Ngày mai ta sẽ sai người đến sửa."

Lạc Tấn Vân như không mấy để tâm, chỉ nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Nàng vốn khó ngủ, lại ngủ muộn quen rồi, nhưng hắn đã đến, nàng cũng không tiện thức quá khuya, bèn sau khi tắm gội liền lên giường nằm cạnh hắn.

Chỉ là giờ hãy còn sớm, hắn cũng chưa buồn ngủ, lại không thể làm gì khác, đôi bên cùng nằm, không nói lời nào, trong phòng chợt sinh ra chút trầm lặng ngại ngùng.

Hắn mở miệng nói: "Hạ Liễu Nhi ta đã có an bài, sẽ không để nàng ta vào cửa nữa."

"Vâng, ta đã biết." Tiết Nghi Ninh đáp.

Hắn lại nói:

"Ta đã sớm nói với nàng ta, quyết định không nạp nàng làm thiếp, chỉ định nhận nàng làm nghĩa muội, sau đó chọn cho nàng ta một mối nhân duyên tốt khác. Nào ngờ nàng ta không cam lòng, lại cùng Trường Sinh bày trò rơi xuống nước, toan tính ép ta nhận nàng vào phủ, ta mới dứt khoát đuổi cả hai đi."

Mãi một lúc lâu sau, Tiết Nghi Ninh mới dịu giọng đáp:

"Quả thực là bọn họ gan lớn làm càn, không trách tướng quân ra tay dứt khoát."

Nói xong câu đó, nàng lại im lặng, chẳng hỏi vì sao hắn đột nhiên thay đổi chủ ý, cũng không hỏi Hạ Liễu Nhi rốt cuộc giở trò gì, càng không hỏi hắn làm sao nhìn thấu.

Biết bao nhiêu chi tiết như thế, nàng lại chẳng buồn để tâm, cũng không chút tò mò.

Chỉ nhẹ nhàng buông một câu lấy lòng.

Sắc mặt Lạc Tấn Vân hơi sầm xuống.

Hắn biết rõ, nàng tuyệt đối không phải loại phụ nhân ngu ngốc chỉ biết quanh quẩn chốn hậu viện.

Nàng có suy nghĩ riêng, có cái nhìn sắc bén.

Từ việc vì Tấn Tuyết mà chủ động thuyết phục hắn, đến chuyện trong đêm mưa liều mình đi tìm tiểu bạch kiểm kia, mỗi một chuyện đều khiến người ta không khỏi kinh ngạc, muốn hiểu, muốn đoán, muốn nhìn thấu nàng.

Thế nhưng, nếu không bất đắc dĩ, nàng tuyệt sẽ không nói nhiều cùng hắn lấy một câu.

Hai người lại không ai lên tiếng.

Nửa canh giờ trôi qua, cả hai vẫn lặng lẽ nằm đó, không ai chợp mắt.

Canh giờ trôi qua, Lạc Tấn Vân lắng tai, nghe thấy hô hấp của nàng dần dần ổn định, thậm chí trong vô thức còn quay người nghiêng về phía hắn. Mà hắn, lại vẫn chưa ngủ được.

Không biết bắt đầu từ bao giờ, hắn cũng giống nàng, mắc phải cái tật khó vào giấc.

Sáng sớm hôm sau, hai người cùng thức dậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!