Chương 5: (Vô Đề)

Nàng cúi đầu, giả vờ như chẳng nhìn thấy gì, cẩn thận lựa lời:

"Mẫu thân nghe tin phu quân chiến thắng trở về, vui mừng khôn xiết, đặc biệt sai người tới mời, mong phu quân cùng thiếp ghé qua một chuyến, uống chén rượu nhạt. Phu quân quân vụ bận rộn, e rằng sau này khó có dịp rảnh rỗi."

Lạc Tấn Vân không đáp, vẻ mặt lạnh nhạt.

Sợ hắn từ chối, nàng khẽ cắn môi, giọng nói thêm vài phần khẩn cầu:

"Từ ngày xuất giá về lại mặt, đến nay cũng gần hai năm thiếp chưa về nhà. Trước kia nghe tin phụ thân bị phong hàn, thiếp cũng không thể qua thăm, trong lòng thực sự day dứt và lo lắng…"

"Ngày mai đi." Hắn cuối cùng cũng lên tiếng, giọng điềm nhiên như thể chuyện này chẳng đáng để bận tâm. "Nhưng buổi chiều ta có việc, trước bữa tối phải trở về."

Tiết Nghi Ninh thực lòng cảm kích, khẽ mỉm cười, vui vẻ nói:

"Đa tạ phu quân."

Lạc Tấn Vân liếc nhìn nàng, khẽ "ừ" một tiếng, chỉ cảm thấy nàng vui vẻ có phần quá mức đơn giản. Nghĩ ngợi một chút, hắn chậm rãi nói thêm:

"Vạn Thuận Viên ta đã qua xem, cũng không tệ lắm, làm phiền nàng rồi."

Tiết Nghi Ninh không ngờ lại có thể nghe được lời khen từ hắn.

Chỉ là… nghĩ cũng biết, hoặc là đêm qua, hoặc là sáng nay, hắn lại ghé qua chỗ Hạ Liễu Nhi. Xem ra, hắn đối với nàng ấy quả thực rất quan tâm…

Nàng cúi đầu, dáng vẻ như e lệ, nhưng cũng tựa hồ giấu đi nét cô đơn nơi đáy mắt. Một lát sau, nàng gượng cười, giọng nhẹ nhàng:

"Đó là chuyện thiếp nên làm."

Lạc Tấn Vân không nói thêm. Nàng biết mình nên rời đi, bèn khẽ nói:

"Vậy thiếp xin cáo lui trước. Ngày mai sẽ đến tìm phu quân, cùng phu quân về Tiết gia."

Lạc Tấn Vân không đáp, nàng khẽ hành lễ rồi rời khỏi chính đường.

Đêm trước, Tiết Nghi Ninh đã chuẩn bị lễ vật chu đáo. Sáng sớm hôm sau, nàng đến tìm Lạc Tấn Vân, nhưng hắn vẫn đang luyện võ trong sân.

Hắn dùng đao—một thanh đại đao nặng nề vung lên mạnh mẽ mà ổn định. Mỗi đường đao đều nội liễm, không chút bừa bãi, nhưng khi lưỡi đao lướt qua, cỏ khô trên mặt đất bị cuốn lên, hiển hiện rõ ràng lực đạo mạnh mẽ.

Tiết Nghi Ninh đứng từ xa lặng lẽ quan sát, không dám phát ra dù chỉ một tiếng động, cứ thế đợi suốt ba khắc.

Ba khắc sau, hắn thu đao, liếc nhìn nàng một cái rồi đưa đao cho hộ vệ, chuẩn bị vào phòng tắm rửa thay y phục.

Tiết Nghi Ninh vội bước lên trước, nhẹ giọng hỏi:

"Phu quân sẽ đi cùng thiếp bằng xe ngựa hay là…"

"Không ngồi xe, cưỡi ngựa." Lạc Tấn Vân đáp.

Tiết Nghi Ninh khẽ gật đầu, nhỏ giọng đáp:

"Vậy thiếp đi phân phó người chuẩn bị."

Lạc Tấn Vân vào phòng thay y phục, còn nàng nhanh chóng sai người chuẩn bị xe ngựa.

Hắn thay y phục rất nhanh, chẳng mấy chốc đã chỉnh tề bước ra, đứng trước mặt nàng, trầm giọng nói:

"Đi thôi."

Lời còn chưa dứt, hắn đã sải bước ra ngoài cửa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!