Chương 49: (Vô Đề)

Ngọc Khê hơi có chút thất vọng, một bụng chuyện hay mà chẳng có ai để kể, hận không thể nửa đêm kéo Tử Thanh dậy tám cho thỏa.

Nhưng Tiết Nghi Ninh đã muốn ngủ, mà nàng còn phải gác đêm, đành nuốt hết vào lòng, quay lại giường nằm.

Nằm xuống, nàng thầm nghĩ nếu sáng mai tướng quân tuyên bố không nạp Hạ Liễu Nhi làm thiếp, thì thật tốt quá rồi.

---

Quả nhiên, sáng hôm sau, Tiết Nghi Ninh vừa mới rửa mặt chải đầu xong, Hà mụ mụ đã vội vàng chạy vào báo tin, mặt mày khó giấu vẻ phấn khởi.

"Hạ cô nương đêm qua đã bị đưa ra ngoài phủ rồi," Hà mụ mụ thấp giọng nói, "Là Trường Sinh đích thân đưa đi, còn có một bà tử đi theo. Nghe nói nàng được an trí ở một tiểu viện vùng ngoại ô, Trường Sinh cùng bà tử sẽ ở đó chăm nom, từ nay về sau cũng không quay lại phủ nữa. Chuyện vào cửa, tự nhiên cũng coi như thôi."

Ngọc Khê từ sớm đã ngóng từng giờ từng khắc, giờ nghe được tin liền phấn chấn hẳn lên, nhảy dựng:

"Thật vậy sao? Cả Trường Sinh cũng bị đuổi đi luôn à?"

Hà mụ mụ chắc nịch nói:

"Hoàn toàn là sự thật, tin này là người từ chính đường truyền ra. Nghe đâu đêm qua sau khi Hạ cô nương rơi xuống nước, tướng quân gọi Trường Sinh tới trước, sau đó mới gặp nàng, không biết đã nói gì, chỉ biết là sau đó liền đưa cả hai người đi, nói rõ ràng sẽ không cho quay lại. Hôm nay, tiền viện đã điều A Quý tới hầu hạ cho chính đường, chính là thay vị trí của Trường Sinh rồi."

Ngọc Khê nghe mà phấn khích, lại vẫn thấy khó hiểu, hỏi:

"Sao đột ngột vậy chứ? Chẳng lẽ chỉ vì vụ rơi xuống nước kia?"

Hà mụ mụ cũng cười, lắc đầu nói:

"Chuyện cụ thể thì ta không biết, nhưng chắc cũng vì chuyện đó."

Tử Thanh thì bình tĩnh hơn một chút, khẽ nhắc:

"Chuyện này người ngoài thế nào nghị luận kệ họ, chúng ta nghe thì được rồi, đừng đi theo nói lời thị phi."

Hà mụ mụ liên tục gật đầu:

"Ta biết mà, ta chỉ nghe thôi, tuyệt đối không lắm miệng."

Chờ Hà mụ mụ lui xuống, Tử Thanh mới lẩm bẩm:

"Thật không ngờ tướng quân lại xử trí như thế… Hạ cô nương chắc giờ hối hận, vì nửa đêm còn mò ra ngoài."

Ngọc Khê tiếp lời:

"Trường Sinh chắc cũng đang hối hận vì đã cứu người đây. Có điều cũng chẳng trách được, đêm hôm khuya khoắt, trừ tướng quân với hắn thì ai xuống hồ cứu người? Chẳng qua là xui, rơi trúng ngay tay Trường Sinh chứ không phải tướng quân."

Tiết Nghi Ninh liếc mắt nhìn Ngọc Khê một cái, thần sắc như có điều suy nghĩ.

Trong lòng nàng lại cảm thấy, lấy tình cảm trước đây của Lạc Tấn Vân dành cho Hạ Liễu Nhi, thật không giống như sẽ máu lạnh cạn tình đến thế.

Thật sự chỉ vì Hạ Liễu Nhi được Trường Sinh cứu, mà bị coi là không còn trong sạch sao?

Lạc Tấn Vân cũng không phải hạng người cổ hủ câu nệ đến mức đó.

Chắc chắn là còn có nguyên do khác, chỉ là chạm vào điều hắn kiêng kỵ nhất, chạm trúng  vảy ngược, nên hắn mới không thể nhịn được.

Những chuyện tưởng chừng như vụn vặt trước đây, nếu chịu khó ghép lại mà suy xét kỹ lưỡng, e là cũng có thể thấy rõ đầu mối. Nhưng Tiết Nghi Ninh chẳng buồn phí tâm tư làm gì.

Đi rồi thì thôi, Hạ Liễu Nhi kia tuy nhìn ngoài nhu nhược tội nghiệp, nhưng thực chất lại không an phận, cứ hết lần này đến lần khác gây ra những chuyện như thế.

Chỉ mong về sau Lạc Tấn Vân có nạp thêm người, thì cũng tìm được ai đó thành thật biết thân biết phận, để hậu viện còn được yên ổn mấy ngày.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!