Trên bờ, Lạc Tấn Vân xoay người lại, nói với Phân Nhi:
"Đi lấy áo choàng cho chủ tử ngươi."
Giọng nói trầm ổn, sắc mặt nghiêm nghị, không chút do dự khiến Phân Nhi theo bản năng lập tức quay người chạy về phía tiểu viện lấy đồ.
Vừa rồi nàng la lớn kêu cứu, hiện giờ đã có mấy bà tử, nha hoàn trong viện nghe động chạy đến. Lạc Tấn Vân liếc mắt nhìn Trường Sinh đang bơi về phía Hạ Liễu Nhi, liền xoay người rời khỏi bờ hồ.
Dưới ánh mắt lo lắng của mọi người, Trường Sinh kéo được Hạ Liễu Nhi lên bờ, đúng lúc Phân Nhi cũng quay lại, vội vàng lấy áo choàng khoác lên người nàng.
Mấy bà tử vội vã tiến lên kiểm tra tình hình, thấy nàng vẫn thở được, không xảy ra chuyện lớn, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, khen Trường Sinh tới kịp lúc, ứng biến nhanh.
Nhưng trong lời nói đã dần mang theo vài phần mập mờ.
Mùa hè quần áo mỏng nhẹ, ướt nước lại càng dính sát, che không nổi gì cả.
Trường Sinh nhảy xuống cứu người, đường nước lên bờ lại vừa ôm vừa kéo, giữa lúc cuống cuồng, tay hắn không ít lần chạm đến nơi không nên chạm.
Ai nấy đều biết, lúc cứu người thì không thể tránh khỏi va chạm, nhưng chuyện đã xảy ra rành rành trước mặt bao người, thì dù hiểu cũng khó mà làm như chưa từng thấy.
Hạ Liễu Nhi ho sặc sụa, khạc ra một bụng nước, vừa mở mắt đã thấy Trường Sinh đứng bên cạnh, người ướt đẫm, mà bóng dáng Lạc Tấn Vân lại hoàn toàn không thấy đâu. Trong lòng nàng dấy lên một tia suy nghĩ, nhưng lại không dám tin, chỉ trừng mắt nhìn Trường Sinh, ánh mắt có phần khó dò.
Trường Sinh cúi đầu, không biết nên mở miệng thế nào, là tướng quân tự tay đẩy hắn xuống hồ.
Hắn không hiểu, rõ ràng tướng quân biết bơi, vì sao lại không tự mình cứu người, mà lại bảo hắn xuống, thậm chí còn không chút do dự mà đẩy luôn một cái.
Gió đêm lồng lộng, một bà tử bên cạnh mở lời:
"Hạ cô nương mau trở về thay y phục đi, đêm khuya dễ bị cảm lạnh."
Hạ Liễu Nhi vẫn không cam lòng, còn nhìn quanh một vòng nữa, vẫn không thấy Lạc Tấn Vân đâu.
Phân Nhi nhỏ giọng khuyên:
"Cô nương, trở về thay đồ trước đã, để lạnh thì khổ."
Không còn cách nào, nàng đành theo Phân Nhi quay về phòng.
Trên đường, lòng nàng vẫn đầy rối bời.
Rốt cuộc là sai ở chỗ nào?
Nàng bị Trường Sinh thấy rồi… Nhưng nàng vốn chỉ là một tiểu thiếp chưa vào cửa, không phải chính thất, hẳn là… không đến mức có chuyện gì lớn?
Lúc trong lòng còn ôm chút hy vọng, thì về đến phòng, Phân Nhi đã nhẹ giọng kể lại những gì vừa thấy trên bờ hồ:
"Trường Sinh gọi tướng quân đến rất nhanh, tướng quân cũng đến rồi… Nhưng không ngờ ngài ấy chỉ liếc một cái, liền kêu Trường Sinh đi cứu, rồi tự tay đẩy người xuống nước."
"Lại còn sai ta về lấy áo choàng cho cô nương nữa, chờ ta cầm đồ quay lại, tướng quân đã không thấy đâu rồi."
Hạ Liễu Nhi không dám tin: "Ngươi nhìn rõ chứ? Thật sự là tướng quân đến?"
Phân Nhi vội vàng đáp: "Ta làm sao mà nhìn lầm được! Rõ ràng là tướng quân!"
Hạ Liễu Nhi nghe xong, trong lòng hỗn loạn, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên giọng Như Ý: "Hạ cô nương?"
Hạ Liễu Nhi vội sai Phân Nhi ra mở cửa, tóc tai còn chưa khô đã vội vã bước ra. Chỉ nghe Như Ý nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!