Chương 46: (Vô Đề)

Sáng sớm hôm sau, Tiết Nghi Ninh cùng Lạc Tấn Vân cùng nhau về Tiết phủ.

Lạc Tấn Vân dừng chân trước cửa thùy hoa, vừa liếc mắt đã thấy nàng, búi tóc cài đầy trâm ngọc, châu ngọc rực rỡ, cả người mặc bộ váy gấm màu đinh hương thêu dây tơ và hoa triền chi, lại không giống thường ngày hay mặc áo tay rộng, mà thay bằng kiểu tay áo bó đang thịnh hành trong kinh thành dạo gần đây.

So với tay áo rộng thướt tha, bộ váy tay bó này tuy kém vài phần hoa lệ đoan trang của phụ nhân, nhưng lại thêm vài phần trẻ trung nhẹ nhàng của thiếu nữ. Mà thân hình nàng lại mảnh mai yểu điệu, càng hợp với kiểu áo bó này, mỗi bước đi đều mang theo một dáng vẻ khác biệt, phong thái động lòng.

Chỉ khi nào về nhà mẹ đẻ, thấy người thân, nàng mới chịu khó trang điểm như thế. Ở Lạc phủ thì không, kể cả khi trước kia hắn vừa từ biên quan trở về, cũng chưa từng thấy nàng tỉ mỉ chải chuốt như vậy.

Lạc Tấn Vân thu ánh mắt lại, trầm mặc bước lên ngựa, đi trước.

Tiết Nghi Ninh an tĩnh ngồi trong xe ngựa, không nhịn được mở chiếc hộp gấm bên cạnh ra, nhìn lại cây trâm phượng đính đá xanh bên trong là lễ vật nàng chuẩn bị để tặng cho muội muội.

Hôm nay Lạc Tấn Vân không nói muốn về sớm, nàng đoán chắc mình có thể ở nhà mẹ đẻ lâu hơn một chút…

Chỉ là, người Kỷ gia hẳn sẽ tới sau giờ ngọ, mà Lạc Tấn Vân xưa nay vốn không thích Tiết gia, tám phần là sẽ cùng nàng rời đi sớm, như vậy thì e rằng nàng chẳng có bao nhiêu thời gian để trò chuyện riêng cùng mẫu thân và muội muội.

Nghĩ đến đó, nàng khẽ thở dài, đóng nắp hộp gấm lại.

Chừng non nửa canh giờ sau, xe ngựa đến Tiết phủ. Người gác cổng cùng Tiết Thiếu Đường đã sớm ra đón. Tiết Nghi Ninh vén rèm, khẽ nâng váy bước xuống xe, lại thấy Lạc Tấn Vân từ phía trước vòng lại, đứng dưới xe giơ tay đón nàng.

Con phố này, xưa kia từng là nơi danh môn vọng tộc tụ hội trong kinh, nay vẫn là chốn phồn hoa, lui tới không chỉ có người nhà Tiết gia, mà còn có không ít người quen biết.

Lạc Tấn Vân có thể chủ động tới xe ngựa đón nàng xuống, chẳng khác nào cho nàng một thể diện lớn, biểu hiện hai vợ chồng hòa thuận, tôn trọng nhau như khách.

Tiết Nghi Ninh cảm kích hắn đã cho nàng thể diện, liền vươn tay, đặt vào lòng bàn tay hắn.

Lạc Tấn Vân nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng dìu nàng xuống xe.

Cảm giác ấy… có chút xa lạ, lại có chút mới mẻ.

Rõ ràng hai người đã sớm từng cùng nhau hành lễ Chu Công, thân mật đến mức chẳng còn điều gì chưa trải qua, vậy mà hình như đây là lần đầu tiên hắn chủ động nắm tay nàng như thế này.

Bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại như không xương, so với tay hắn còn lạnh hơn mấy phần. Khi nắm lấy, khiến người ta chỉ muốn cứ giữ mãi như thế, cho đến khi hơi ấm từ tay hắn truyền sang tay nàng, khiến nó cũng ấm lên.

Ngay lúc ấy, Tiết Thiếu Đường từ trong cửa bước ra đón, hắn mới buông tay nàng ra.

Tiết Thiếu Đường chắp tay cười nói:

"Nguyên Nghị công việc bận rộn, vẫn chịu cùng muội muội về một chuyến, thật là quý hóa quá."

Lạc Tấn Vân khẽ cười đáp:

"Tiểu muội hôm nay đại hỷ, vợ chồng chúng ta thân là tỷ tỷ tỷ phu, dĩ nhiên phải đến chúc mừng. Huống hồ… mấy vò rượu mơ xanh nhà nhạc gia ta vẫn còn nhớ mãi, hôm nay lại có cớ để đến nếm thêm vài chén."

Tiết Thiếu Đường vội vàng cười nói:

"Nguyên Nghị thật trùng ý với ta, ta cũng mê mẩn vò rượu đó lắm! Phụ thân ngày thường quý như trân bảo, chẳng chịu lấy ra. Hôm nay hai người tới, ông ấy tự nhiên sẽ mang ra chiêu đãi, ta cũng được hưởng chút phúc, hôm nay phải cùng Nguyên Nghị uống cho thật sảng khoái."

Hai người vừa nói cười mấy câu đã cùng nhau bước vào phủ.

Trong lòng Tiết Thiếu Đường có chút ngạc nhiên, thái độ của Lạc Tấn Vân hôm nay dường như hòa nhã hơn trước rất nhiều.

Hắn và Lạc Tấn Vân xưa nay cũng không thân thiết, ngoài mấy lần bàn chuyện hôn sự giữa hai nhà, rồi tới ngày A Ninh thành thân, lúc nàng hồi môn, sau đó là đôi lần thăm hỏi khi xuất chinh, tất cả cộng lại cũng chẳng mấy lần nói chuyện đàng hoàng.

Thái độ của Lạc Tấn Vân đối với hắn, đối với Tiết gia, xưa nay vẫn luôn lạnh nhạt, kiểu khách sáo xã giao mà trong lòng chẳng chút thân tình, có khi đến cả một câu lễ nghĩa cũng lười mở miệng.

Vậy mà lần này, hắn lại chủ động khách khí, tự xưng là tỷ phu của Nghi Trinh, còn đích thân nhắc đến rượu phụ thân ủ chuyện xưa nay tuyệt đối không có.

Hắn liếc nhìn muội muội, cũng không thấy có gì khác thường, dáng vẻ Tiết Nghi Ninh vẫn điềm tĩnh, chẳng khác gì mọi khi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!