Tiết Nghi Ninh không đáp nữa, chỉ yên lặng ngồi xuống, tiếp tục kiểm lại sổ sách trong phủ.
Lạc Tấn Vân liếc mắt nhìn qua chiếc đàn đặt cạnh bàn.
Cây đàn đặt làm kia đã mất ngàn lượng, cây danh cầm trước mắt, e là còn quý giá hơn.
Đã có cây này, vì sao còn phải bỏ tiền đặt thêm một cây nữa?
Hắn không hiểu nổi.
Lúc này, Tử Thanh vừa thắp hương xong trở lại, liếc thấy chén yến đặt trên bàn, cất tiếng hỏi:
"Phu nhân sao không uống? Nhìn qua thì mới chỉ nhấp một ngụm."
Tiết Nghi Ninh lắc đầu:
"Không muốn ăn, cũng chẳng muốn uống."
Tử Thanh đưa tay sờ chén, nhẹ giọng khuyên:
"Vẫn còn ấm đấy ạ. Hay là phu nhân uống chút đi? Nấm tuyết tổ yến giúp an thần, uống vào dễ ngủ hơn."
"Các ngươi uống đi, hoặc đổ đi cũng được."
Nàng phân phó.
Tử Thanh đành bưng chén lui xuống.
Lạc Tấn Vân lúc này mới mở miệng, giọng trầm trầm:
"Cái gọi là thế gia vọng tộc, kỳ thực đều là dựa trên mồ hôi nước mắt của bá tánh mà thành. Các ngươi trước đây sở dĩ sụp đổ, chính là bởi vì nhà cao cửa rộng, xa xỉ tột cùng, tiêu xài vô độ, chẳng màng đến sống chết của lê dân."
Tiết Nghi Ninh dừng bút, khẽ đáp:
"Tướng quân nói phải. Là ta không biết tiết kiệm, sau này… sẽ sửa."
Nàng nhận sai nhanh đến như vậy.
Lạc Tấn Vân chợt cảm thấy, liệu có phải mình nói hơi nặng lời.
Một lát sau, hắn lại nói thêm:
"Đưa cho hạ nhân chia nhau uống cũng được."
Tiết Nghi Ninh ôn hòa đáp:
"Vâng."
Nàng vẫn cầm bút trong tay, tựa như đang chờ hắn nói thêm lời răn dạy.
Hắn đành nói:
"Thôi, ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi." Giọng lúc này đã dịu đi không ít.
Tiết Nghi Ninh lúc ấy mới tiếp tục cúi đầu làm việc của mình.
Hắn vẫn ngồi đối diện, rất lâu không lên tiếng.
Mãi đến một lúc sau, hắn mới mở miệng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!