Tiết Nghi Ninh dĩ nhiên sẽ không làm chuyện vô vị là khuyên nhủ Lạc Tấn Vân bớt lui tới nơi phong hoa tuyết nguyệt, hay uống ít rượu lại.
Hắn cũng không nhân lúc nửa đêm say khướt trở về mà nói với nàng lời nào giải thích. Chỉ ngủ lại Kim Phúc Viện đến tận khi mặt trời lên cao, rồi lặng lẽ rời đi, không để lại lấy một câu.
Không ngờ sau hôm đó hắn lại trực tiếp ngủ lại trong doanh môn, không hề trở về phủ, chỉ sai Trường Sinh quay về lấy ít quần áo và đồ tắm rửa, lại qua hai ngày mới báo rằng doanh trại phía tây có chuyện, hắn đích thân đến đó tọa trấn xử lý.
Hiện nay Đại Chu vốn dĩ chưa yên ổn. Phía nam có bọn lưu dân, tàn binh loạn tướng tụ họp, phía bắc vừa mới đẩy lùi Bắc Địch, phía tây lại có Ô Hằng rình rập. Huống chi tân triều vừa mới lập quốc, giữa văn thần phương nam và võ tướng phương bắc lại luôn tồn tại bất hòa trong chưa ổn, ngoài cũng chẳng yên.
Lạc Tấn Vân không có ở phủ, ngoài mấy dịp cần phải ra mặt ứng đối, thì đối với Tiết Nghi Ninh mà nói, thật ra chẳng ảnh hưởng gì nhiều.
Chỉ có Ngọc Khê và Tử Thanh là có đôi phần lo lắng.
Ngày lâm bồn của Hoàng Thúy Ngọc đã gần kề, trong phủ đã mời sẵn bà đỡ, hẹn trước đại phu, tuyển chọn kỹ càng nha hoàn, bà tử, cùng vú nuôi chuyên chăm trẻ sơ sinh chỉ chờ tiểu ca nhi thuận lợi chào đời.
Hơn nữa, trưởng bối và bọn vú già đều nói rằng lão Nhị tức phụ nhìn thế nào cũng như lần này sẽ lại sinh con trai, ai nấy đều vui vẻ, náo nhiệt không thôi.
Mỗi khi nhắc đến chuyện này, liền chẳng ai dám nhắc đến Tiết Nghi Ninh dù chỉ nửa câu, bởi vì hễ nhắc đến liền thấy lúng túng.
Ngọc Khê và Tử Thanh u sầu, là vì chuyện nàng mãi chưa có động tĩnh gì.
Tiết Nghi Ninh biết việc này có liên quan đến thứ thuốc từng dùng trước kia, nhưng cũng không muốn nghĩ nhiều thêm.
Nếu đời này thực sự có thể có hài tử, nàng cũng mong đứa bé ấy đến muộn một chút. Ít nhất hiện tại, nàng vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Không biết Lạc Tấn Vân định khi nào sẽ đón Hạ Liễu Nhi vào cửa, có lẽ trưởng tử trưởng nữ của hắn, thật sự sẽ do nàng ta sinh ra.
Nếu đúng là như vậy…
Nghĩ tới đây, Tiết Nghi Ninh đang kiểm kê đơn hàng Nhị phòng chọn mua, bèn ngẩng đầu nhìn Ngọc Khê và Tử Thanh đang đứng trước mặt, chợt mở miệng hỏi:
"Về sau, các ngươi đã có tính toán gì chưa?"
Ngọc Khê và Tử Thanh vốn dĩ thấy Hoàng Thúy Ngọc sắp sinh, trong lòng đã nóng ruột, nay nghe nàng hỏi vậy, không khỏi sững người. Ngọc Khê liền cất tiếng hỏi:
"Tính toán gì ạ?"
Tiết Nghi Ninh nói:
"Ta định chọn một người cùng Hạ Liễu Nhi đồng thời vào cửa. Nếu như tìm ở bên ngoài, chỉ sợ khó lòng đáng tin, nên ta muốn xem thử ý của các ngươi."
Tự mình chọn nha hoàn hồi môn của mình, tất nhiên là vững chắc nhất.
Ngọc Khê và Tử Thanh không khỏi cúi đầu.
Tiết Nghi Ninh tiếp lời:
"Nỗi khó xử của ta, các ngươi cũng rõ. Tướng quân nay đã hai mươi tám, lão phu nhân vẫn cho ta thể diện, nên tạm thời chưa nhắc tới. Nhưng Hạ Liễu Nhi được rước vào cửa chỉ là chuyện sớm muộn. Tính tình nàng vốn không phải người an phận, nếu thật sinh ra trưởng tử, hoặc vài đứa con trai con gái, tự nhiên sẽ có chỗ dựa, lúc ấy lại càng khó mà kiềm chế.
Cho nên ta mới muốn sớm tính toán."
"Bất luận là ai trong hai người các ngươi, ta tất nhiên sẽ không bạc đãi. Mọi sự đều sẽ được an bài giống như Hạ Liễu Nhi, vào cửa liền nâng làm di nương, chỗ ở sẽ sắp xếp riêng, hoặc là phòng bên trong viện của ta cũng được. Trước mặt ta cũng sẽ sắp xếp người hiểu chuyện tới hầu hạ."
"Nếu có hài tử, tuy sẽ dưỡng bên cạnh ta, nhưng ngày thường các ngươi vẫn có thể nhìn thấy. Con người ai chẳng có tư tâm. Dù đều là con vợ lẽ, nhưng hài tử của các ngươi với hài tử của Hạ Liễu Nhi, ta tự nhiên sẽ thiên vị con của các ngươi hơn đôi chút. Về sau nếu gả con gái hay cưới con dâu, ta sẽ dựa theo tâm ý của mình mà lo liệu cho chu toàn. Nơi nên để tâm sẽ để tâm, sính lễ của hồi môn cũng đều sẽ chuẩn bị cho tốt."
Ngọc Khê không nói gì, Tử Thanh lại lên tiếng hỏi:
"Phu nhân nói vậy… chẳng lẽ chính người không định sinh con sao?"
"Đúng đó, phu nhân chẳng lẽ không nên sớm nghĩ đến chuyện mang thai hay sao? Tiết gia phu nhân đưa tổ yến cùng a giao tới, người cũng không chịu ăn." Ngọc Khê sốt ruột, lỡ miệng nói ra lời trong lòng, trách nàng không gấp gáp chuyện sinh con.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!