Chương 42: (Vô Đề)

Sáng hôm sau, triều hội không có chuyện quan trọng, tan sớm. Lạc Tấn Vân đi trước, đến cửa cung thì gặp Tương Vương từ bên cạnh bước lại, cười nói:

"Nguyên Nghị, lát nữa hạ triều rồi, đến phủ ta ngồi một chút? Về kinh lâu vậy rồi, chúng ta còn chưa tửu hội đàng hoàng một lần."

Tương Vương là em ruột cùng mẹ của Hoàng thượng, tính tình phóng khoáng, không quản chính sự, ngày thường chỉ lo ăn uống vui chơi. Lạc Tấn Vân làm đại tướng quân, hành sự thận trọng, vốn dĩ với hoàng thân giao tiếp đều giữ mực, song quan hệ với Tương Vương lại khá thân tình.

Nghe vậy, Lạc Tấn Vân mỉm cười đáp: "Được, vậy phiền Vương gia chuẩn bị rượu ngon."

"Trúc Diệp Thanh thượng hạng, ít nhất ủ đã năm mươi năm." Tương Vương đắc ý nói.

Hai người ước định xong thì ai nấy rời khỏi cửa cung. Đến buổi chiều, Lạc Tấn Vân theo hẹn đến Tương Vương phủ.

Mà hiện tại, Tương Vương phủ chính là phủ Bình Nam Vương ngày trước.

Từ sau khi kinh thành thất thủ, Hoàng thượng đã đem nơi ấy ban cho Tương Vương làm phủ đệ. Trước kia Lạc Tấn Vân từng đến một lần, chỉ thấy tuy là chỗ ở của võ tướng nhưng lại mang vài phần phong nhã, khi ấy cũng không để tâm lắm. Nhưng hôm nay vừa bước vào, hắn chợt nhớ ra nơi này, từng là nơi người kia ở.

Nàng hẳn là cũng từng đến nơi này, có lẽ đến tận bây giờ, vẫn còn thỉnh thoảng nhớ về chốn cũ.

Tương Vương cũng là người yêu thích hoa cỏ, dọn vào phủ đệ này rồi, lại nói viện này vốn đã tu sửa rất tốt, chẳng cần thay đổi gì nhiều.

Nơi này quả thực khác biệt hoàn toàn với Lạc phủ.

Hoặc là hòn non bộ giả thạch, hoặc là khe suối nhỏ róc rách, trúc mảnh leo tường, đình đài lầu gác, khắp nơi toát lên phong vị thanh nhã, như thể trời sinh đã dành cho quý công tử và tiểu thư khuê các.

Tương Vương bước ra nghênh tiếp, nói mình gần đây mới được một bức họa quý, nhất định phải kéo Lạc Tấn Vân vào xem cho bằng được.

Lạc Tấn Vân cười đáp: "Ta quen nhìn đao thương binh khí, thưởng họa thì còn kém lắm."

Tương Vương cười thần bí: "Không phải tranh phong cảnh gì đâu, là mỹ nhân đồ, có mỹ nhân, đảm bảo ngươi sẽ thích."

Lạc Tấn Vân thầm nghĩ, tranh gì đi nữa hắn cũng không mấy hứng thú. Nhưng Tương Vương nhiệt tình như vậy, hắn cũng không tiện từ chối, đành đi theo vào thư phòng.

Vừa đặt chân tới thư phòng, Tương Vương liền cười nói: "Nguyên Nghị, ngươi vào phủ này rồi, có cảm giác gì không?"

Lạc Tấn Vân hơi ngẩn người, tựa như bị người chạm đúng tâm sự trong thoáng chốc, không biết đáp thế nào.

Tương Vương tiếp tục nói:

"Ta đoán chắc tâm tình ngươi không khá, dù sao đối với ngươi mà nói, đây là lần đầu tiên thất bại trong chuyện như vậy, còn bị Hoàng thượng trách cứ."

Lạc Tấn Vân lúc này mới hiểu ra, thì ra hắn đang nói đến chuyện đó, không khỏi cười khổ:

"Là ta sơ suất."

"Nhưng hôm nay" Tương Vương nói tiếp:"Ta muốn cho ngươi xem một thứ quý giá."

Dứt lời, hắn lấy từ giá sách phía sau bàn ra một cuộn tranh, chậm rãi mở ra trên mặt bàn.

"Ngươi nhìn xem cái này."

Lạc Tấn Vân nhìn về phía bức tranh vừa trải ra.

Không phải loại tranh sĩ nữ thông thường mà hắn từng thấy, trong tranh là một gốc cây ngọc lan nở rộ hoa trắng tinh khôi, mà giữa tán hoa, lại hiện lên bóng dáng một thiếu nữ áo hồng.

Nàng ngồi trên chiếc xích đu, vì đung đưa mà nửa khuôn mặt hiện ra từ sau rặng hoa ngọc lan, ánh mắt hàm ý ý cười, so với hoa còn rạng rỡ hơn, khiến người vừa nhìn đã động lòng.

"Đây là tìm được trong một ngăn bí mật cực kỳ kín đáo trong phòng ngủ của Bùi Tuyển," Tương Vương nói: "Ngay cả quan binh phụ trách kê biên tài sản lúc trước cũng không phát hiện ra."

"Ta cẩn thận so sánh, đúng là nét vẽ của Bùi Tuyển. Nhưng theo ta biết, hắn chưa từng vẽ chân dung người, lại càng không vẽ sĩ nữ, e rằng đây là bức họa nhân vật duy nhất hắn từng vẽ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!