Chương 40: (Vô Đề)

Mấy ngày sau, Chu ma ma bị sắp xếp ở một gian phòng dành cho hạ nhân trong hậu viện, chức quyền trong tay cũng bị thu lại, mỗi ngày chẳng có việc gì để làm, chỉ bảo là "dưỡng thương". Rõ ràng là vì niệm tình bà ta từng có công nuôi dưỡng Lạc Tấn Vân, lại là người già trong phủ, nên mới để bà an hưởng tuổi già, còn chuyện khác thì đừng mong tới nữa.

Vết thương ở tai Chu ma ma cũng không nghiêm trọng, bà từng tìm Lạc Tấn Vân xin nói lại chuyện cũ, nhưng bị bác bỏ, chỉ bảo bà dưỡng thương cho tốt. Bà lại đi tìm lão phu nhân, nhưng cũng vô dụng. Trong phủ rất nhanh đã lan ra tin, bà vú này thực sự bị "dưỡng lão" rồi.

Đám hạ nhân nghị luận xôn xao, phần lớn đều cho rằng bà ta thật sự quá ngang ngược, đến cả nha hoàn của phu nhân cũng dám đánh, mà không xem xem giờ ai mới là người quản lý hậu viện. Bà ta là bà vú của tướng quân, chứ đâu phải bà vú của phu nhân nhà khác, mà tướng quân là nam nhân, làm sao có thể nhúng tay vào chuyện hậu viện?

Buổi chiều, lúc Tiết Nghi Ninh rảnh rỗi, Ngọc Khê đến kể với nàng:

"Hồi nãy nô tỳ đi qua nhà bếp, thấy Như Ý. Nàng ta đợi nô tỳ giữa đường, còn khen màu phấn má trên mặt nô tỳ đẹp, hỏi mua ở đâu, nói nàng cũng muốn đi mua một hộp."

Tiết Nghi Ninh không lên tiếng, Tử Thanh hỏi:

"Thế ngươi trả lời thế nào?"

Ngọc Khê hừ một tiếng đầy đắc ý:

"Ta bảo phấn này đắt lắm, nàng chắc luyến tiếc không mua nổi. Ta có được là nhờ phu nhân mỗi tháng cho riêng tiền son phấn, mới dám mua."

Tử Thanh bật cười:

"Vậy chắc nàng tức đến nghiến răng rồi."

Ngọc Khê cũng cười, giọng đầy hả hê:

"Ta là cố tình làm nàng tức mà!"

Tiết Nghi Ninh mang theo nha hoàn hồi môn, mỗi tháng ngoài tiền công thường lệ, nàng còn bỏ riêng một khoản để các nàng thay y phục theo mùa, thêm vào đó là tiền mua son phấn hằng tháng những đãi ngộ này nha hoàn trong Lạc phủ không có. Ngọc Khê không ưa Như Ý, vì vậy mới cố ý đem ra khoe.

Tiết Nghi Ninh khẽ cười, sau đó nhắc nhở:

"Chọc tức nàng vài câu thì thôi, nhưng các ngươi cũng phải nhớ kỹ, đừng biến thành một Chu ma ma thứ hai. Lần này ta thiên vị Ngọc Khê là vì Chu ma ma sai trước. Lần sau nếu là các ngươi sai, ta cũng sẽ nghiêm trị để người trong phủ tâm phục khẩu phục."

Ngọc Khê và Tử Thanh vội vàng đáp lời, cam đoan sẽ giữ lễ phép, cẩn trọng hành xử trong phủ.

Không lâu sau, có bà tử đến Kim Phúc Viện truyền lời, nói bên ngoài có một nha đầu cầu kiến phu nhân, tự xưng là Tùng Nguyệt.

Tiết Nghi Ninh bảo Ngọc Khê ra ngoài đưa nàng vào. Hai người gặp mặt trong phòng.

Vừa thấy Tiết Nghi Ninh, Tùng Nguyệt đã quỳ sụp xuống trước mặt nàng, nước mắt tức thì như chuỗi hạt đứt dây:

"Cô nương, nô tỳ xin lỗi người……"

Tiết Nghi Ninh biết nàng vì sao nói vậy, trong lòng bi ai, nhưng vẫn cố nén để gượng gạo nở một nụ cười:

"Đứng lên đi, nói gì mà xin lỗi. Ta biết ngươi sắp gả đi, đó là chuyện vui."

Nhưng Tùng Nguyệt vẫn không đứng dậy, chỉ cúi đầu nghẹn ngào:

"Thích Tiến nói, chúng ta là tội nhân… Xin lỗi cô nương và thế tử… Chỉ là… chúng ta đều sợ ch·ết……"

Tiết Nghi Ninh vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng trong lòng vừa nghĩ đến người kia, khóe mắt liền không kìm được thoáng ướt. Nàng cuối cùng nhìn Tùng Nguyệt, nhẹ giọng nói:

"Ngươi quên rồi sao? Ta đã gả vào nhà người ta rồi, không còn là "cô nương", mà là phu nhân, Lạc phu nhân của tướng quân phủ."

Tùng Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu, nhìn gương mặt nàng.

Cô nương vẫn xinh đẹp như thuở chưa lấy chồng, nhưng hình như lại khác rất nhiều. Trước kia, nàng rực rỡ, mềm mại, giờ lại đoan trang, trầm tĩnh, dịu dàng… nhưng cũng thiếu đi sinh khí. Dung nhan không thay, mà tâm hồn dường như đã già đi mười tuổi.

Ý cô nương là nàng đã không còn là Tiết cô nương, mà là Lạc phu nhân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!