Lạc Tấn Tuyết vẫn không chịu phục: "Muội biết muội không quản được, nhưng phụ thân mất rồi, trong nhà huynh là chủ, huynh nói gì chính là thế ấy. Nhưng mà muội nhịn không được muốn cùng huynh nói, vậy mà huynh muốn hưu tẩu, mặc kệ cưới ai, muội thấy cũng chẳng bằng được một nửa tẩu đâu! Huynh rồi sẽ hối hận!"
Lạc Tấn Vân cười khẩy, vẻ mặt tỏ ra chẳng mảy may để tâm.
Lạc Tấn Tuyết ngẫm nghĩ, lại hỏi: "Đại ca, huynh nhất định muốn hưu tẩu là vì chuyện hôm đó tẩu ra ngoài đúng không? Nhưng muội không tin tẩu sẽ làm gì trái đạo lý. Chắc chắn tẩu có nỗi khổ riêng, là huynh không quan tâm, cũng không chịu hỏi cho rõ ràng."
Lúc này Lạc Tấn Vân mới dừng bước, quay đầu lại nói: "Muội không tin? Muội nghĩ muội hiểu rõ nàng lắm sao?"
"Còn hiểu rõ hơn huynh đấy!" Lạc Tấn Tuyết không chút do dự đáp, "Muội từng nói nặng tẩu, vậy mà tẩu chẳng giận muội, còn giúp muội từ hôn. Chuyện như thế vừa mất lòng người vừa chẳng có lợi gì, vậy mà tẩu vẫn làm. Muội biết tẩu thật lòng tốt với muội! Hơn nữa tẩu giỏi quán xuyến việc nhà, viết văn làm thơ cũng tinh thông, lại còn đẹp như tiên giáng trần, huynh còn đòi gì hơn nữa?"
Lạc Tấn Vân không đáp, chỉ quay đầu đi.
Lạc Tấn Tuyết vẫn cố chấp nói theo: "Tẩu thật lòng tốt với muội, đại ca, xem như muội xin huynh đó, đừng hưu tẩu mà được không?"
Lạc Tấn Vân cuối cùng cũng nghiêm mặt, đáp: "Chuyện này vẫn chưa quyết, thôi, muội về trước đi."
Lạc Tấn Tuyết níu lấy tay áo hắn, tha thiết cầu xin:
"Ca, đừng có quyết định gì cả. Đừng hưu nàng, huynh cứ ra ngoài hỏi thử xem, xem ai có thể hơn được tẩu ấy."
Lạc Tấn Vân vẫn không quay đầu, dứt khoát rảo bước vào nội viện.
Vừa đến trước sân, Như Ý đã ra đón, nói:
"Tiết gia cữu gia đến rồi. Nghe nói tướng quân đã hạ giá trực ban, liền ghé qua bái kiến. Hiện đang ở bên trong dùng trà."
Lạc Tấn Vân khẽ gật đầu, bước vào trong.
Quả nhiên Tiết Thiếu Đường đang chờ bên trong, thấy hắn liền đứng dậy khỏi bàn trà, giọng điệu hòa nhã cung kính:
"Nguyên Nghị đã về. Mẫu thân nhớ A Ninh, có sai người sắc ít a giao, nhờ ta mang tới. Chiều nay có ngồi với A Ninh một lúc, nghe nói ngươi tan việc rồi nên cũng ghé qua thăm."
Lạc Tấn Vân cũng giữ vẻ hòa khí, nói:
"Đại ca khách sáo rồi. Nếu sớm biết huynh đến, ta đã bảo người báo sớm, còn có thể về trước một chút, cùng huynh uống với nhau vài chén."
Nghe hắn nói như vậy, lòng Tiết Thiếu Đường nhẹ hẳn.
Nếu Lạc Tấn Vân thực sự định hưu muội muội hắn, chắc chắn không thể nói ra lời khách khí như vậy. Thái độ này lại càng khiến hắn chắc chắn hơn, thấy an tâm, nét mặt cũng thoáng tươi cười.
Hắn thuận thế nói:
"A Ninh cũng biết ngươi bận trăm công nghìn việc, vì triều chính mà vất vả, chỉ là dạo này không khỏe, nghe nói mấy ngày liền không dậy nổi, cũng chẳng rửa mặt chải đầu gì cả, chẳng màng việc trong ngoài. Ta đã trách mắng nàng một hồi, nàng xưa nay là người hiểu lẽ, chắc qua vài ngày sẽ khá hơn."
Lạc Tấn Vân đáp lại một cách điềm đạm:
"Đại ca nói quá lời rồi, nàng nếu thân thể không khoẻ, nghỉ ngơi mấy ngày cũng là chuyện thường tình."
Tiết Thiếu Đường mỉm cười, rồi chuyển sang nhắc tới chuyện trong triều:
"Nghe nói hai hôm nay, bên Ngự Sử Đài, Lưu Bá Du dâng sớ buộc tội ngươi. Tuy chỉ là vài chuyện bắt gió bắt bóng, nhưng nghe vào cũng khiến người ta phiền lòng. Phụ thân ta biết chuyện, sáng sớm nay đã viết cho phụ thân hắn một bức thư tay. Qua hai ngày nữa ta sẽ đích thân đem đến. Phụ thân hắn, Lưu lão tiên sinh, vốn rất ngưỡng mộ gia phụ, mỗi lần gặp đều tán dương không ngớt, coi như chí bảo.
Nếu được nhận thư này, ắt hẳn cũng sẽ biết đường mà dạy bảo con mình, để hắn thu liễm bớt."
Lạc Tấn Vân khẽ gật đầu, trầm giọng nói:
"Vậy thì phải đa tạ nhạc phụ và đại ca rồi."
Hắn tự biết Tiết Thiếu Đường không hề nói quá.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!