Chương 33: (Vô Đề)

Qua một ngày, hắn đến quân cơ các để trực, đến tận khi mặt trời lặn mới trở về.

Trường Sinh báo lại, phu nhân vẫn không lên tiếng chuyện gì, hai ngày nay đều chỉ ngồi yên trong phòng, không nói một lời, cũng không bước chân ra khỏi cửa.

Còn Hạ cô nương thì cũng không ra khỏi phòng, bởi vì trong phủ giờ ai cũng cười chê nàng, nghe nói nàng đã khóc trong phòng suốt hai ngày.

Lạc Tấn Vân nghe vậy, bèn xoay người đến viện của Hạ Liễu Nhi.

Hạ Liễu Nhi hai mắt đỏ hoe, sắc mặt tiều tụy, thấy hắn thì khẽ nói:

"Tướng quân…"

Giọng mềm mại, nghẹn ngào như thể sắp khóc.

Lạc Tấn Vân khẽ thở dài, nói:

"Chuyện hôm qua… xin lỗi. Là ta để việc riêng xen vào, chậm trễ mọi thứ."

Hạ Liễu Nhi cúi đầu đáp:

"Thiếp biết rồi. Như Ý nói với thiếp, tướng quân bị Hoàng thượng trách phạt, tâm tình không tốt…"

Lạc Tấn Vân không đáp, xem như ngầm thừa nhận.

Hạ Liễu Nhi tuy thương tâm rõ rệt, nhưng vẫn chưa hề mở miệng trách cứ nửa lời. Chỉ nhẹ giọng nói:

"Thiếp pha trà cho tướng quân."

Nói rồi xoay người đến bên tủ lấy lá trà, bắt đầu chuẩn bị.

Nhưng vừa mới cầm hũ trà lên, Hạ Liễu Nhi đột nhiên hoảng hốt kêu khẽ một tiếng, vội vàng lui về sau hai bước, sắc mặt biến đổi, nhìn chằm chằm vào hũ trà trước mặt.

Lạc Tấn Vân nhìn về phía nàng: "Sao vậy?"

"Lá trà này…" Hạ Liễu Nhi chỉ tay vào, muốn nói lại thôi.

Phân Nhi không hiểu chuyện gì, bước lên nhìn thử, liền kinh hãi nói: "Lá trà này có sâu!"

"Nhưng đây rõ ràng là…" Hạ Liễu Nhi nói nửa câu rồi ngưng lại, vẻ mặt đầy nghi hoặc, "Sao lại có sâu được?"

Lạc Tấn Vân bước tới bên tủ, mở nắp hũ trà ra xem.

Quả nhiên bên trong có một con sâu trắng nhỏ đang bò.

Nhưng thứ trà này… hắn lại thấy rất quen.

Hắn hỏi: "Trà này từ đâu ra?"

Hạ Liễu Nhi cúi đầu, không trả lời, như thể khó nói ra miệng. Cuối cùng là Phân Nhi nhỏ giọng đáp: "Là phu nhân mấy hôm trước cho người đưa tới."

Lạc Tấn Vân lập tức nhận ra đây chính là loại trà thượng thanh phong Mông Đỉnh cam lộ mà hắn từng uống ở chỗ Tiết Nghi Ninh.

Loại trà này, dù thân phận hắn cao đến đâu, cũng không dễ mà có được.

Mà nàng, nàng biết hắn thích uống, nên đã cẩn thận chuẩn bị, không chỉ đưa đến chính đường, mà còn đưa thêm một hũ đến cho Hạ Liễu Nhi.

Từ trước đến nay hắn không hiểu, nhưng giờ phút này lập tức liền hiểu ra.

Một loại trà quý hiếm như thế, nàng rõ ràng có thể giữ lại để làm vật lấy lòng, thế mà lại đưa đi nhẹ tênh như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!