Lạc Tấn Vân siết chặt nắm tay, ánh mắt như thiêu đốt, gân xanh nơi mu bàn tay cũng gồ lên rõ rệt.
Nàng suy sụp nói:
"Thực xin lỗi… là ta không thể tuân theo nghiêm ngặt nữ tắc. Ngài cứ giết ta đi…Ta đã để mặc tiền triều loạn đảng thoát thân, đó là đại tội. Giữ ta lại trong Lạc gia, sớm muộn gì cũng là tai họa. Chỉ có ta ch·ết, mới bảo toàn được cả Tiết gia lẫn Lạc gia. Phụ thân ta nếu biết chuyện đêm qua, nhất định sẽ sợ hãi, hổ thẹn, cũng tuyệt không dám hỏi han gì thêm.
Nếu tướng quân chỉ xử trí một mình ta, ta… ta đã là mang ơn ngài lắm rồi."
Nàng không gọi hắn là "phu quân" nữa.
Không còn một tiếng "phu quân" dịu dàng, chỉ còn hai từ "tướng quân" xa lạ và kính cẩn.
Lạc Tấn Vân bỗng nhiên rút thanh bội đao bên hông, đặt lên đầu vai nàng.
Nàng thả lỏng cơ thể, lặng lẽ nhắm mắt lại, tựa như đã buông xuôi tất cả.
Khoảnh khắc đó, hắn bỗng cảm thấy nàng dường như… đã chờ đợi ngày này từ rất lâu rồi.
Có thể là từ đêm qua, lúc cưỡi ngựa lao vào mưa gió.
Có thể là từ khi bất chấp tất cả để cứu Bùi Tuyển.
Và cũng có thể… là từ khoảnh khắc nàng bước chân vào Lạc gia.
Nàng vẫn luôn chờ một kết cục như vậy, một sự giải thoát.
Mà đối với hắn, giết nàng đi… có lẽ thật sự là lựa chọn tốt nhất.
Nàng và Bùi Tuyển từng có đoạn cũ tình, thậm chí không tiếc vì người kia mà đi tìm cái chết. Một người như vậy… giữ lại bên cạnh, làm thê tử của hắn, thực sự quá nguy hiểm.
Ai biết được, một ngày nào đó, nàng có thể khiến cả Lạc gia bị vạ lây.
Mà hắn Lạc Tấn Vân sao có thể nuốt trôi mối nhục này? Làm sao có thể cam tâm chấp nhận chuyện thê tử của mình, từ đầu đến cuối, chỉ một lòng hướng về một nam nhân khác?
Giết nàng, sau đó nói ra ngoài là nàng chết bất đắc kỳ tử. Tiết gia hiểu rõ tình hình, nhất định sẽ không truy hỏi điều gì. Tất cả đều sẽ ổn thỏa.
Chính là con đường nàng lựa chọn, cũng là kết thúc nàng đã sớm nghĩ tới ngay từ lúc quyết định ra ngoài cứu Bùi Tuyển.
Nên đêm qua, nàng mới về nhà ngồi suốt trong bóng tối.
Không ngủ.
Không nói.
Chỉ lặng lẽ… chờ chết.
Lạc Tấn Vân siết chặt chuôi đao trong tay, ánh mắt dừng trên khoảng cách nhỏ nhoi giữa lưỡi đao và cần cổ trắng ngần kia.
Hắn từng giết người không ít, là hán tử vạm vỡ, cao lớn như núi, dưới thanh đao này cổ nàng cũng chẳng khác nào củ cải trắng.
Huống hồ, nàng chỉ là một thân thể mảnh mai, cổ tay nhỏ tựa tơ liễu.
Chỉ cần vung tay một cái kết thúc tất cả.
Vậy mà hắn lại do dự.
Có lẽ… hắn vốn không quen giết người ngoài chiến trường.
Hoặc có lẽ, hắn không quen tự tay giết thê tử của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!