Chương 3: (Vô Đề)

Gia nghiệp to lớn này là do Lạc Tấn Vân cùng các huynh đệ trong tộc chinh chiến mà có. Hắn là người có quyền uy cao nhất trong phủ, lần này lại khải hoàn trở về, các tộc nhân ai nấy đều ân cần lấy lòng, không ngớt lời ca ngợi, thay phiên mời rượu suốt đêm.

Yến tiệc này hoàn toàn do Tiết Nghi Ninh sắp xếp, nàng gần như không có cơ hội ngồi xuống, cũng chẳng ăn được bao nhiêu. Đến khi khách khứa tản đi, nàng lại tiếp tục lo liệu người dọn dẹp, sắp xếp mọi thứ gọn gàng xong xuôi mới dám buông tay. Lúc quay về phòng, trời đã khuya.

Lạc Tấn Vân mặc áo ngủ, lặng lẽ ngồi trong phòng.

Tiết Nghi Ninh vốn đã đoán trước, nhưng khi bất chợt trông thấy hắn, lòng nàng vẫn không khỏi căng thẳng.

Nàng cúi đầu, nhẹ giọng gọi: "Phu quân."

Lạc Tấn Vân ngước mắt nhìn nàng, thản nhiên nói: "Đi tắm đi."

"Vâng…"

Tiết Nghi Ninh đáp lời, rồi xoay người vào phòng tắm.

Lạc Tấn Vân vốn không thường ở đây, chỉ thỉnh thoảng ghé qua. Mà lý do hắn đến, nàng đương nhiên hiểu rõ… Chỉ là để giải tỏa d. ục v. ọng.

Dù ở trên giường, hắn cũng rất ít lời, chỉ đơn giản cởi bỏ y phục nàng, rồi đi thẳng vào chuyện chính. Cảm giác đó khiến nàng hiểu rằng, với hắn, nàng chẳng qua chỉ là một công cụ để thỏa mãn nhu cầu. Công cụ ấy là ai, nghĩ gì, cảm thấy thế nào… hắn không quan tâm.

Tiết Nghi Ninh khẽ siết tay, có chút căng thẳng nhưng không dám chậm trễ. Nàng thậm chí còn tắm nhanh hơn thường ngày, khoác áo ngủ bước ra ngoài, đứng ở mép giường một lát rồi cẩn thận lên tiếng: "Phu quân, thiếp tắt đèn nhé?"

Từ sau khi thành thân, đây là yêu cầu duy nhất của nàng. Hắn chưa bao giờ để tâm những chuyện khác, nên cũng chưa từng phản đối. Nhưng lần này, hắn lại ngước lên, nhìn chằm chằm nàng, thản nhiên nói:

"Không tắt."

Sắc mặt Tiết Nghi Ninh chợt trở nên tái nhợt.

Nàng im lặng thật lâu, rồi khẽ giọng lần nữa cầu xin: "Phu quân… thiếp… thiếp muốn tắt đèn…"

"Ta nói không tắt." Giọng hắn lạnh lùng, bình thản nhưng không cho phép cãi lời. Sau đó, hắn thản nhiên ra lệnh: "Lên giường."

Tiết Nghi Ninh cúi đầu, khẽ cắn môi, rồi chậm rãi trèo lên giường.

Khi bị hắn đè x. uống, nàng theo bản năng nhắm chặt mắt, tựa hồ xấu hổ đến mức không thể chịu nổi.

Lạc Tấn Vân quả thực luôn lạnh nhạt với nàng, nhưng điều đó không có nghĩa hắn cũng hờ hững trên giường. Trái lại, hắn tận dụng thân thể nàng đến cùng cực, như thể muốn rút cạn từng giọt sức lực, chỉ để thỏa mãn chính mình.

Hắn là người luyện võ, lần này lại xa nhà đã lâu, nên hoàn toàn không biết tiết chế. Hắn vần vò nàng đến mức gần như kiệt sức, ngay cả đôi môi cũng bị cắn đến rách.

Tận gần canh bốn, hắn mới dừng lại, khoác quần áo vào, rồi rời khỏi Kim Phúc Viện.

Xưa nay vẫn vậy—hắn đến chỉ vì chuyện đó. Khi đã xong, nàng chẳng còn giá trị gì, không đáng để hắn lưu lại dù chỉ một khắc.

Tiết Nghi Ninh nằm bệt trên giường một lát, rồi gượng dậy, gọi Ngọc Khê: "Mang nước đến."

Ngọc Khê biết nàng ưa sạch sẽ, mỗi lần sau chuyện phòng the đều phải tắm rửa lại lần nữa, nên đã sớm chuẩn bị sẵn, chỉ đợi nàng lên tiếng là lập tức mang chậu nước đầy đến.

Sau khi tắm rửa lần nữa và bảo người thay đệm giường, nàng mới nằm xuống. Cả người mệt mỏi rã rời, nhưng lại không ngủ được. Nhắm mắt hồi lâu, cuối cùng một giọt nước mắt cũng lặng lẽ lăn xuống.

Làm Lạc phu nhân, quả thực không dễ chịu chút nào.

Chợp mắt được một lúc, canh năm đã điểm, nàng lại phải rời giường.

Lạc gia vốn chỉ là một gia tộc võ quan nhỏ ở U Châu, còn Lạc Tấn Vân ban đầu cũng chỉ là cận vệ bên cạnh Tiết độ sứ. Sau này, Tiết độ sứ nhân danh "Thanh quân trắc"* phát binh, Lạc Tấn Vân theo ông ta chinh chiến khắp nơi, lập được vô số chiến công hiển hách.

(*) Thanh quân trắc (): Nghĩa là "trong sạch bên cạnh vua", thường được dùng để chỉ hành động phát động binh biến hoặc chiến tranh với danh nghĩa trừ gian thần, bảo vệ hoàng đế.

Sau đó, Tiết độ sứ chiếm được kinh thành, lập nên triều đại mới. Lạc Tấn Vân nhờ lập công lớn mà được phong làm Trung Nghị Hầu, đồng thời đảm nhiệm chức Trấn Quốc Đại tướng quân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!