Trời mưa như trút, con đường thành bùn nhão nhoẹt, vó ngựa dẫm xuống nửa chìm nửa nổi, mỗi bước đều khó nhọc, gió tạt mưa xối, mắt không mở nổi, đường cũng chẳng thấy rõ.
Lạc Tấn Vân quay sang hỏi Tiêu Phóng:
"Vết thương trên người ngươi thế nào rồi?"
Tiêu Phóng chẳng mấy để tâm, đáp:
"Vài vết xước nhỏ mà thôi, chờ bắt được người rồi quay lại băng bó cũng chưa muộn."
Lạc Tấn Vân liền dặn:
"Chốc nữa đi cùng ta, chỉ lo dẫn đường, việc bắt người để người khác làm. Bảo vệ cho tốt cái áo tơi trên lưng, đừng để thương thế nặng thêm."
Thực ra chuyến đi lần này vốn không định đưa Tiêu Phóng theo, nhưng nơi trú ẩn ở ven hồ thành nam kia cực kỳ kín đáo, mấy tên thân tín dưới tay hắn chưa ai từng đến, chỉ có Tiêu Phóng từng một lần đi ngang qua, nên đành đưa theo.
Nghe vậy, Tiêu Phóng bật cười ha hả:
"Một tên công tử đọc sách, ngươi còn lo phải tự thân động thủ chắc?"
"Bên cạnh hắn còn có hai người, thân thủ không tồi, không thể không đề phòng." Lạc Tấn Vân nhắc nhở.
Tiêu Phóng tuy tính tình bộc trực, nhưng cũng không ngu dại, biết mình tuy mạnh tay nhưng lại kém cẩn trọng, liền ngoan ngoãn gật đầu nhận lệnh. Dù vậy, trong lòng hắn vẫn không cho là chuyện gì to tát. Lần này bắt người dễ như trở bàn tay. Hoàng thượng hận kẻ đó thấu xương, tự mình giao việc này cho Lạc Tấn Vân, nay bọn họ lại có thể nhanh chóng truy được tung tích, nếu bắt được, ắt là công lao lớn, công huân đếm không xuể.
Nghĩ tới đây, đến cả nước mưa chảy vào miệng vết thương, hắn cũng cảm thấy… thoải mái.
Trời tối như mực, đường trơn trượt, mưa đổ ào ạt. Ước chừng nửa canh giờ sau, một đội nhân mã mới tới được khu trúc ốc ven hồ ở phía nam thành.
Nhưng nơi ấy giờ đã là người đi nhà trống, không sót lại một bóng người.
Tất cả những vật dụng quan trọng đều bị mang đi sạch, chẳng để lại chút dấu vết nào. Duy chỉ có trên bếp lò còn một nồi thuốc đang sắc dở, hơi thuốc vẫn còn vương trong không khí.
Người cần uống thuốc chắc chắn là Bùi Tuyển. Hắn rời đi trong vội vã, đến cả thuốc cũng chưa kịp uống, điều này chứng tỏ bệnh tình không hề nhẹ.
Nếu bị bệnh mà còn chưa khỏi, tất yếu không thể đi xa, càng khó mà cưỡi ngựa được.
Lạc Tấn Vân lập tức hạ lệnh:
"Dò theo dấu xe mà đuổi!"
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, Lạc Tấn Vân lại lập tức tự mình phủ định: "Không —"
"Hướng đường nhỏ đuổi theo!"
Thuộc hạ lập tức dẫn quân men theo con đường nhỏ mà đuổi.
Tiêu Phóng cũng định đuổi theo, lại phát hiện Lạc Tấn Vân vẫn còn đứng yên trong căn phòng tranh tối tranh sáng, liền sốt ruột hỏi:
"Sao còn chưa đi?"
Lạc Tấn Vân nhìn chằm chằm vào ấm thuốc còn sót lại trên bếp, trầm giọng nói:
"Ta đang nghĩ… Hắn có biết là ta tới bắt hắn không? Và, có hiểu ta là người thế nào không?"
"Chuyện đó... có quan trọng lắm sao?" Tiêu Phóng khó hiểu hỏi lại.
Lạc Tấn Vân đáp:
"Hắn không phải hạng công tử bột bình thường. Hắn là người từng lập mưu phòng thủ Yên Ổn Môn, âm thầm vào được kinh thành mà không ai hay biết, ở trong này bao lâu cũng không bị lộ. Nếu không phải thủ hạ hắn bị bắt, e là đến giờ ta vẫn chưa biết nơi hắn ẩn thân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!