Chương 27: (Vô Đề)

Ngọc Khê bưng trà tới, nàng vội vàng đón lấy, nhưng tay lại không ngừng run rẩy, suýt nữa làm đổ cả chung trà.

Ngọc Khê cuối cùng cũng nhận ra có điều không ổn, lo lắng hỏi:

"Phu nhân sao vậy? Là ở chính đường bị người ta làm khó sao?"

Tiết Nghi Ninh ngẩn người nhìn nàng, ánh mắt mơ hồ, chỉ trong chớp mắt nước mắt đã dâng đầy.

Rồi như đê vỡ, từng giọt từng giọt cứ thế rơi xuống không ngừng.

Ngọc Khê hoảng hốt, cuống cuồng đưa khăn tay, lại quay sang Tử Thanh ra hiệu, muốn nàng cùng đến xem Tiết Nghi Ninh rốt cuộc là bị gì.

Tiết Nghi Ninh không kìm được, níu chặt tay Ngọc Khê, nghẹn ngào nói:

"Ta phải làm sao bây giờ… Làm sao bây giờ…"

"Chuyện gì vậy, phu nhân? Rốt cuộc là có chuyện gì?" Ngọc Khê hoảng hốt hỏi.

Tử Thanh cũng cuống lên:

"Là bên Hạ cô nương xảy ra chuyện sao? Hay là… do tướng quân?"

Tiết Nghi Ninh chỉ khẽ nhắm mắt, không nói một lời.

Lúc này, nàng chợt phát hiện. Mình không quan tâm đến Hạ Liễu Nhi, cũng chẳng để tâm Lạc Tấn Vân nữa. Họ muốn thế nào, ra sao… nàng đều không bận lòng.

Chỉ có một điều duy nhất Thích Tiến sắp bị bắt.

Mà nàng… nàng không biết phải làm sao bây giờ.

Nếu Thích Tiến rơi vào tay họ, bị tra tấn, rồi buộc phải khai ra nơi Bùi Tuyển đang ẩn nấp…

Sau đó, y cũng bị bắt, bị giam… rồi bị giết…

Vậy nàng phải làm sao?

Nàng từng nghĩ, biết đâu có một ngày, bọn họ sẽ lại gặp nhau.

Biết đâu, vào lúc nàng ngẩng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ y cũng đang nhìn.

Chính là… nếu y không còn nữa thì sao?

Nàng phải sống ra sao?

Làm sao còn có thể tiếp tục tồn tại sống như một Lạc gia phu nhân hiền thục, đoan trang, từng ngày từng ngày trôi qua trong khuôn mẫu?

Mà ngay cả thứ duy nhất còn chống đỡ được nàng… cũng không còn nữa.

Niềm tin đã mất. Hy vọng đã tắt.

Nàng không biết mình sẽ còn trụ được bao lâu  hay liệu có cần phải trụ nữa hay không.

"Phu nhân, người cứ nói ra đi… biết đâu còn có cách thì sao?" Tử Thanh nhẹ giọng khuyên bên tai nàng.

Tiết Nghi Ninh chậm rãi mở mắt, ánh nhìn đờ đẫn. Còn có cách gì nữa sao?

Nàng chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, cầu cho Thích Tiến không bị bắt.

Hoặc nếu bị bắt… cũng đừng khai ra nơi y đang ẩn náu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!