Chương 26: (Vô Đề)

Lạc Tấn Vân không đi theo lời hắn nói, mà dứt khoát chất vấn, giọng thẳng thừng:

"Bằng hữu gì mà tự dưng đưa ngươi tranh chữ? Đưa để làm gì? Hay là… ngươi nhận hối lộ?"

Lạc Tấn Phong chạm phải ánh mắt sắc lạnh của huynh trưởng, nhất thời hơi chột dạ, vội vàng xua tay giải thích:

"Không không! Tuyệt đối không phải hối lộ! Nếu thật là thế, đệ dám mở miệng với huynh sao? Là Tiền lão tam, huynh còn nhớ không? Hắn mượn đệ tiền, giờ làm ăn thua lỗ, không có bạc trả, liền mang mấy bức tranh chữ ra gán nợ, nói là hàng quý khó kiếm.

Hắn còn bảo những thứ đó đáng giá năm trăm lượng bạc! Đệ thì chẳng biết thật giả ra sao, nên mới muốn nhờ người có mắt nhìn giúp  đừng để đệ bị lừa là được."

Có lẽ đã tin lời hắn nói, Lạc Tấn Vân cũng không hỏi gì thêm.

Lúc này, Lạc Tấn Phong mới quay sang Tiết Nghi Ninh, cười lấy lòng:

"Thế nào, tẩu tẩu? Giúp đệ xem thử một phen được không?"

Tiết Nghi Ninh nhẹ giọng đáp:

"Ta cũng chỉ hiểu sơ qua đôi chút về tranh chữ, thật chẳng dám nói là tinh thông."

Lạc Tấn Phong cười xua tay:

"Vậy cũng được rồi! Tẩu chỉ cần xem qua một lượt, cho đệ biết sơ sơ đại khái là được. Miễn để đệ bị Tiền lão tam gạt một trận thì thôi."

Sợ Tiết Nghi Ninh không chịu nhận lời, hắn liền kéo luôn Lạc Tấn Vân, nói nhanh:

"Đi, đi thư phòng đại ca xem đi! Đệ bảo người đem mấy bức đó đến liền!"

Tiết Nghi Ninh đành bất đắc dĩ đi theo hai người vào thư phòng bên trong chính đường.

Lạc Tấn Phong đã sớm sai người đến phòng mình lấy đồ. Một lát sau, đem tới tổng cộng bốn bức họa và một bức thư pháp. Trong đó, chỉ riêng một bức chữ "Phúc" lối thảo thư, hắn nhìn cũng không ra nổi, đừng nói gì tới thật giả hay giá trị.

Mà Tiết Nghi Ninh, đúng như nàng đã nói, chỉ hiểu sơ sơ, không dám nhận là người am tường.

Tuy rằng nói không tinh thông, nhưng Tiết gia vốn là thư hương thế gia, từ nhỏ Tiết Nghi Ninh đã nhìn tranh chữ còn nhiều hơn người ta nhìn tranh Tết.

Thái gia, gia gia, rồi đến phụ thân Tiết Gián đều là bậc danh gia văn đàn, khách khứa ra vào trong phủ đều là văn nhân tên tuổi. Lâu ngày mưa dầm thấm đất, nàng cũng biết được không ít.

Bức họa đầu tiên được mở ra là một bức hoa mai đồ, bên dưới đề tên: Chu Trường Văn.

Tiết Nghi Ninh ngắm nhìn một lúc rồi chậm rãi nói:

"Bức này là thật. Nhưng giá trị cũng chỉ chừng năm mươi lượng bạc thôi. Chu Trường Văn vốn nổi tiếng về tranh chim thú, nếu là tranh chim thú của ông ấy, giá có thể hơn trăm lượng.

Còn tranh hoa mai như vầy… cùng lắm cũng chỉ vài chục lượng bạc."

Lạc Tấn Phong thấy nàng thực sự có thể phân biệt thật giả, thì mừng rỡ ra mặt. Không đợi nàng nói thêm lời nào, hắn đã vội vàng mở thêm một bức khác đưa tới trước mặt nàng, nói với vẻ hớn hở:

"Tiền lão tam bảo đây là bức đáng giá nhất! Tẩu tẩu mau xem thử, xem bức này thế nào?"

Hắn nói rồi liền mở tranh, là một bức Dương liễu Quan Âm đồ, đề tên Ngô Đạo Tử.

Quan Âm trong tranh nét mặt từ hòa mà trang nghiêm, áo lụa tung bay, thần thái như có mây lành bao phủ, tiên khí mười phần, thoạt nhìn quả thực khiến lòng người an ổn, cảnh đẹp ý vui.

Tiết Nghi Ninh nhìn rất lâu mới lên tiếng:

"Ngô Đạo Tử là bậc thánh nhân trong giới họa, tranh của ông ấy tự nhiên đáng giá. Ông vốn nổi tiếng nhất là vẽ Phật và đạo nhân, nếu bức họa này là thật, thì xác thực đáng giá."

Nói rồi nàng lại chậm rãi giải thích:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!