Chương 20: (Vô Đề)

Nói xong, nàng chợt nhận ra lời mình vừa thốt ra có phần hồ đồ, thậm chí hơi nặng nề nhìn Tiết Nghi Ninh lo lắng, vội dịu giọng nói:

"Ta chỉ là nhất thời giận quá mất khôn, lỡ lời nhắc đến người nhà họ Lạc. Cô đừng để trong lòng..."

Tiết Nghi Ninh khẽ nghiêng đầu, mỉm cười:

"Có thể trò chuyện với người hiểu mình như vậy, ta thật sự rất vui."

Thư Tĩnh Tĩnh cũng cười đáp:

"Đúng vậy, thật ra ta đã sớm muốn tìm cơ hội gặp riêng cô hoặc hẹn cô ra ngoài một chuyến. Nhưng mợ ta làm chủ trong nhà, lại nghiêm khắc vô cùng. Một nữ nhi như ta, nếu không có lý do chính đáng, đâu thể tùy tiện ra ngoài."

Tiết Nghi Ninh suy tư một chút, rồi hỏi nàng:

"Khoan đã, lần này cô đến kinh thành, có liên quan đến hôn sự sao?"

Thư Tĩnh Tĩnh cười có chút ngượng ngùng:

"Thật tình, chẳng lẽ ta đến tuổi này rồi, làm gì cũng phải liên quan đến hôn sự sao?"

"Vậy rốt cuộc là vì chuyện gì?" Tiết Nghi Ninh hỏi.

Thư Tĩnh Tĩnh thở dài, giọng hơi nhỏ lại:

"Cũng coi như đúng là vì hôn sự... Vì chuyện này không thuận lợi, nên mẫu thân mới bảo ta đến đây để tìm cách giải quyết."

Có lẽ cũng là muốn đổi một nơi khác, xem thử có thể gặp được nhân duyên tốt đẹp hơn hay không.

Cả hai đều trầm mặc, không ai lên tiếng nữa.

Trước đây, Thư Tĩnh Tĩnh từng có một mối hôn ước. Nàng cũng từng vui mừng mong đợi, nhưng đến ngày thành thân, vị hôn phu của nàng vì danh lợi mà ra trận, cuối cùng trúng tên bỏ mạng.

Cứ như vậy, nàng trở thành góa phụ trước khi cưới, thanh danh không còn tốt đẹp. Bản thân nàng cũng không còn tâm tư nghĩ đến hôn sự nữa. Năm tháng trôi qua, giờ nàng đã mười chín, không còn trẻ trung, nhưng cũng chẳng thể coi là già, cứ lửng lơ giữa hai khoảng, trở thành một cô nương lỡ thì.

Có lẽ vì nghĩ đến mình, nàng lại nhớ đến Tiết Nghi Ninh. Sau một thoáng im lặng, Thư Tĩnh Tĩnh hạ giọng hỏi:

"A Ninh, thật ra... chuyện trước kia, có phải cô và Bùi Thế Tử từng thật lòng với nhau không?"

Tiết Nghi Ninh không ngờ nàng lại hỏi như vậy, càng không ngờ cái tên ấy lại bất chợt vang lên giữa lúc này.

Tựa như đã rất lâu rồi, không còn ai nhắc đến y nữa.

Đã từng là người khiến cả thành ngưỡng mộ, giấc mộng của bao thiếu nữ, vậy mà giờ đây, lại như chưa từng tồn tại trên thế gian này.

Chỉ cần nghe thấy cái tên ấy, nàng không kìm được mà cay khóe mắt, xót xa dâng đầy. Đối diện với người bạn tốt năm xưa, nàng cũng chỉ có thể thở dài thật khẽ, nhẹ nhàng cúi đầu.

Thư Tĩnh Tĩnh im lặng không nói, chỉ lặng lẽ nắm lấy tay nàng. Muốn an ủi vài câu, nhưng rồi lại cảm thấy chẳng biết nên nói gì cho phải.

Có an ủi thì mọi chuyện cũng không thể quay về được nữa…

Lúc đó, nàng đã nhận ra hai người họ có gì đó không ổn. Tiết Nghi Ninh vừa nhìn thấy Bùi Thế Tử liền quay đầu đi, muốn nhìn nhưng lại không dám, trong khi Bùi Thế Tử thì luôn vô tình hay cố ý dõi theo nàng. Một người là thế tử vương phủ, tiền đồ rộng mở như trời quang trăng sáng, một người là danh môn khuê tú, xinh đẹp đoan trang, tinh thông lễ nghĩa. Khi ấy, Thư Tĩnh Tĩnh nhìn hai người mà cảm thấy họ chẳng khác nào một đôi tài tử giai nhân.

Nàng thậm chí còn nghĩ, nếu họ thật sự thành thân, nhất định mình phải đến uống một ly rượu mừng. Dù rằng ý nghĩ này…

Một ngày quốc gia diệt vong, triều đại đổi thay, phủ Bình Nam Vương đã không còn, Bùi thế tử cũng chẳng còn nữa. Tiết Nghi Ninh được gả cho một võ tướng không hề thương hoa tiếc ngọc, từ đây cắt đứt mọi vương vấn trong lòng.

Chợt nhớ ra điều gì đó, Thư Tĩnh Tĩnh nói: "Dù thế nào đi nữa, vẫn phải tiến về phía trước. Những chuyện trước kia, cô đừng nghĩ đến nữa, cũng đừng để ai biết cô từng có quan hệ với Bùi thế tử. Lần trước ta lỡ lời ở nhà họ Lạc, về đến nhà liền bị mợ trách mắng. Hoàng thượng đến nay vẫn nhớ thương trưởng tử, lại hận nhất phủ Bình Nam Vương. Ngàn vạn lần không được rước họa vào thân."

Tiết Nghi Ninh gật đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!