Chương 18: (Vô Đề)

Lạc Tấn Tuyết một lần nữa uy hiếp Tiết Nghi Ninh, ép nàng không được nói cho Lạc Tấn Vân.

Kết quả, đến ngày thứ ba, chuyện này vẫn bị Lạc Tấn Vân phát hiện.

Lạc Tấn Tuyết lại giở trò cũ, lén mang theo hơn trăm lượng bạc cùng giả làm nha hoàn trốn ra ngoài. Không ngờ lần này lại bị mụ mụ trông giữ cửa viện phát hiện, lập tức bắt quả tang và giao nàng cho Lạc Tấn Vân.

Một cô nương mười mấy tuổi như nàng sao có thể chịu nổi sự ép hỏi của Lạc Tấn Vân. Cuối cùng, nàng khai hết mọi chuyện—rằng trong lòng đã có người, thà tư bôn* cũng không muốn gả vào Phủ Công Chúa.

(*Tư bôn: tự ý bỏ trốn theo người yêu, không theo hôn sự do gia đình sắp đặt.)

Lạc Tấn Vân tất nhiên giận dữ, lập tức bắt giữ tất cả nha hoàn bên cạnh nàng, hạ lệnh khóa chặt cổng viện, nghiêm cấm bất cứ ai ra vào. Hắn chỉ để lại một câu sắc lạnh: "Hoặc là chết, hoặc là gả."

Ngày hôm đó, Tuệ Phúc Viện từ chiều đến tận nửa đêm đều náo loạn không yên. Hoàng Thúy Ngọc còn đích thân đến tìm Tiết Nghi Ninh để hỏi thăm tình hình.

Nhưng Tiết Nghi Ninh chỉ yên lặng ngồi trong phòng kiểm toán sổ sách, dường như không hề có chút hứng thú nào với chuyện này. Mãi đến chạng vạng, khi ánh chiều tà dần tắt, sắc hoàng hôn phủ xuống làm căn phòng thêm mờ nhạt, nàng mới buông sổ sách xuống, lặng lẽ nhìn ra cửa sổ, hướng về phía Tuệ Phúc Viện.

Đêm đó, nàng có một giấc mơ.

Trong mộng, nàng thấy mình khi mười tám tuổi, quỳ gối giữa căn phòng tối tăm, không ngừng khóc, khóc mãi không thôi. Xung quanh là một màn đêm mênh mông vô tận, không có lấy một tia sáng, cũng không có bất cứ con đường nào để thoát ra.

Ngày hôm sau, sau khi xử lý xong các công việc trong phủ, nàng liền tranh thủ thời gian buổi trưa để đến Tuệ Phúc Viện.

Mụ mụ canh cửa không dám mở cửa. Nàng cam đoan rằng có chuyện gì mình sẽ tự chịu trách nhiệm, lúc này mụ mụ mới dám mở cửa, để nàng đi vào.

Lạc Tấn Tuyết ngồi bệt trên nền đất, tựa vào mép giường. Trên bàn vẫn còn bữa cơm trưa đã nguội lạnh từ lâu. Khuôn mặt nàng đầy nước mắt, hai mắt đỏ bừng.

Có lẽ đã khóc đến mệt, khi thấy Tiết Nghi Ninh, nàng chỉ liếc nhìn khinh thường, không nói một lời.

Tiết Nghi Ninh đóng cửa lại, hỏi: "Muội  và vị công tử kia quen biết thế nào?"

Lạc Tấn Tuyết làm như không nghe thấy, không đáp.

Tiết Nghi Ninh ngồi xuống ghế bên cạnh bàn, bình thản nói: "Vô ích thôi. Ta thấy vị công tử đó dường như chỉ là một thư sinh vô quyền vô thế, đại ca muội  đã biết chuyện, nếu sau này muội  vẫn không chịu nghe lời, chàng  có thể tìm bất cứ lý do nào để trừ khử người nọ. Khi đó, không chỉ muội  chịu khổ, mà hắn cũng mất hết tiền đồ, sống không bằng chết. Đến lúc đó, không chỉ muội  không thể tiếp tục dây dưa, mà chính hắn cũng sẽ chủ động cắt đứt với muội .

Muội lấy gì để đấu với đại ca mình?"

Lạc Tấn Tuyết lập tức cứng đờ, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, run giọng hỏi: "Đại ca nói với cô như vậy sao?"

Tiết Nghi Ninh lắc đầu: "Chàng tất nhiên không nói với ta, ta chỉ đang nói cho muội biết thôi. Đến cả ta còn nghĩ ra cách này, huống hồ là đại ca muội."

Lạc Tấn Tuyết nước mắt rơi như mưa, nghẹn ngào: "Vì sao lại ép ta, vì sao phải như vậy chứ…"

Tiết thị lúc này mới nói: "Cũng không phải hoàn toàn không có cách khác. Trước tiên, hãy kể cho ta nghe, muội và người đó quen nhau thế nào."

Lạc Tấn Tuyết nghi ngờ ngẩng đầu lên: "Hay là… cô là do đại ca  phái tới để thuyết phục ta?"

Nói xong, nàng tự mình phủ định: "Ca ca muốn tìm thuyết khách, cũng sẽ không tìm cô."

Tiết Nghi Ninh không đáp lại.

Sau một lúc lâu lặng im, dường như vì quá tuyệt vọng, Lạc Tấn Tuyết lựa chọn tin tưởng nàng, cất giọng nói:

"Trước đây ta gặp hắn ở U Châu. Hắn là con trai duy nhất của tiên sinh dạy học tại tư thục trên đường nhà ta, tên là Đào Tử Cùng. Ta thích hắn từ nhỏ, bởi vì hắn là người đọc sách, ăn mặc sạch sẽ ngăn nắp, lời nói cũng nhã nhặn.

Sau này, cha hắn qua đời, chỉ còn lại hắn và mẹ. Ta thường theo mẹ đi tiếp tế cho bà ấy, chính là khi đó, chúng ta mới bắt đầu trò chuyện…"

"Sau này, Hoàng thượng đăng cơ, ta đến kinh thành. Hắn nói tân quân lên ngôi sẽ mở ân khoa, hắn dự định sau khi trúng cử sẽ lập tức vào kinh tham gia kỳ thi mùa xuân. Dù có đỗ tiến sĩ hay không, hắn cũng sẽ đến nhà cầu hôn. Kết quả…"

Lạc Tấn Tuyết vừa khóc vừa nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!