Buổi chiều, nàng bắt đầu lựa chọn những nha hoàn phù hợp. Để tránh lặp lại sai lầm trước đó, lần này nàng chọn ra hơn mười người. Đến ngày hôm sau, nàng soạn danh sách hoàn chỉnh, mang đến chính đường để trình Lạc Tấn Vân xem qua.
Vừa đến chính đường, nàng đã nghe thấy giọng của Lạc Tấn Tuyết vang lên bên trong.
"Ca chỉ biết nghĩ cho Lạc gia, nhưng có bao giờ suy xét đến muội chưa?"
"Cái gì mà rộng lượng, thật thà! Rõ ràng là đầu óc ngu ngốc! Bắt muội gả qua đó, thà bảo muội ch·ết đi còn hơn!"
Lạc Tấn Vân lạnh lùng đáp: "Không có Lạc gia, ngươi nghĩ ngươi có được cuộc sống như hiện tại sao? Nếu muốn ch·ết, cứ việc đi ch·ết. Còn nếu không dám, thì ngoan ngoãn mà gả đi."
"Huynh…"
Lạc Tấn Tuyết khóc rống lao ra khỏi viện. Tiết Nghi Ninh đứng ngay cửa viện, chưa kịp tránh đã bị nàng va phải.
Nhìn thấy Tiết Nghi Ninh, Lạc Tấn Tuyết càng thêm tức giận, giọng đầy oán trách: "Chính là ngươi! Ngươi muốn ra vẻ trước mặt công chúa, muốn chứng tỏ bản thân đúng không? Ngươi nghĩ làm việc nhiều, cố gắng hết mình thì ca ta sẽ thích ngươi sao? Ta nói cho ngươi biết, sẽ không đâu! Người mà huynh ấy thực sự muốn cưới, vốn dĩ không phải ngươi, mà là tỷ tỷ nhà họ Kim!
Ngươi cứ ở đó mà ra vẻ hiền lương thục đức, cứ sống như một quả phụ khi chồng còn đó, làm lụng vất vả, cuối cùng còn chẳng bằng một th·iếp thất!"
"Lạc Tấn Tuyết!"
Giọng nói lạnh lùng của Lạc Tấn Vân từ trong viện vang lên. Lạc Tấn Tuyết vốn sợ hắn, quay đầu nhìn thoáng qua rồi cắn môi, nước mắt rơi lã chã, xoay người chạy khỏi viện.
Tiết Nghi Ninh đứng lặng trước cổng viện, nhất thời cảm thấy không biết phải làm sao.
"Ở góa trong khi chồng còn sống, làm lụng vất vả..." Thì ra, trong mắt người Lạc gia, nàng chính là như vậy.
Kim gia… có phải chính là Kim gia của vị chỉ huy cấm quân kinh đô kia?
Nhà họ và Lạc gia đều xuất thân từ U Châu binh nghiệp, giao tình sâu đậm. Không ngờ, giữa họ còn có mối liên hệ này.
Nhưng nếu vậy, tại sao cuối cùng Lạc Tấn Vân lại không thành thân với tiểu thư Kim gia?
Bao nhiêu suy nghĩ rối ren cuộn lên trong đầu, mãi đến khi nàng nhận ra có vài bóng người đang lén lút nấp sau tán cây, sau bức tường, tò mò nhìn về phía này, mới chợt bừng tỉnh. Vừa rồi Lạc Tấn Tuyết quá kích động, giọng nói cũng không nhỏ, nhất thời thu hút không ít người đến xem.
Loại chuyện này lan truyền nhanh chóng, chỉ cần một canh giờ, mọi người sẽ biết hết.
Tiết Nghi Ninh ở Lạc gia từ trước đến nay chịu sự lạnh nhạt, nhưng đó đều là chuyện kín đáo, không ai biết đến. Hôm nay, lại bị người công khai nói ra như vậy, chẳng khác nào trước mặt tất cả mọi người vả vào mặt nàng một cái tát. Mức độ nhục nhã này, ngoại trừ lần Hạ Liễu Nhi được mang vào phủ, nàng chưa bao giờ phải trải qua.
Lạc Tấn Vân từ trong viện bước ra, ra lệnh cho Trường sinh: "Phân phó người bên dưới, cấm túc nó lại. Không có mệnh lệnh của ta, ai cũng không được phép để nó ra ngoài."
Nói xong, hắn quay người, nhìn thấy Tiết Nghi Ninh.
Dừng lại một chút, hắn hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Tiết Nghi Ninh nhìn hắn, nhưng rõ ràng không thấy ý định giải thích từ hắn.
Dù cho có thể dùng lý do "Tiểu hài tử nói linh tinh" để qua chuyện, nhưng sao có thể như vậy? Về nàng, về danh dự của nàng, hắn từ trước đến nay cũng chưa bao giờ bận tâm…
Tiết Nghi Ninh khẽ đáp: "Là về việc của nha hoàn ở Vạn Phúc Viên."
Lạc Tấn Vân nhìn vào danh sách trên tay nàng, rồi trả lời: "Để đó đi, chuyện này ta sẽ giải quyết sau." Nói xong, hắn quay người bước ra ngoài.
Tiết Nghi Ninh lệnh Ngọc Khê giao danh sách cho Trường Sinh.
Tiết Nghi Ninh xoay người về Kim Phúc Viện, đi được nửa đường thì bị Hoàng Thúy Ngọc chặn lại.
Hoàng Thúy Ngọc vẻ mặt lo lắng, nhưng trong mắt lại không giấu được ý cười, đứng chắn trước mặt nàng, hỏi:
"Tẩu tẩu, nghe nói vừa rồi Tấn Tuyết nha đầu mắng tẩu một trận?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!