Chương 13: (Vô Đề)

Tiết Nghi Ninh khó chịu mà một lần nữa nằm xuống, nghĩ nghĩ, mở miệng nói: "Đem Mạt Thu kêu vào."

Ngọc Khê đi ra cửa, rất nhanh liền mang theo Mạt Thu tiến vào.

Mạt Thu là nha hoàn nhị đẳng chuyên quét dọn trong viện, ngày thường không hầu hạ bên người, nhưng cũng là nha hoàn hồi môn nàng mang từ Tiết gia tới, tự nhiên lanh lợi thông minh.

"Phu nhân." Mạt Thu đứng yên bên mép giường.

Tiết Nghi Ninh nửa nằm dựa vào, hỏi nàng: "Là Phân Nhi tìm Trường Sinh truyền lời sao?"

Mạt Thu trả lời: "Đúng vậy."

"Nàng lúc ấy thần sắc thế nào?"

Mạt Thu đáp: "Có chút sốt ruột, lại giống như…"

Nàng cẩn thận nghĩ nghĩ, rồi nói: "Có chút lo lắng cùng… do dự. Đúng, chính là như vậy. Ta thấy nàng liếc nhìn ta một cái, rất nhanh liền quay đi, lại còn nhìn về phía viện này, như thể sợ bị ai thấy hay nghe được. Sau đó, nàng mới đi tìm Trường Sinh nói chuyện. Đợi Trường Sinh vào trong rồi, nàng liền rời khỏi viện."

"Sau đó Trường Sinh lập tức vào sao?" Tiết Nghi Ninh hỏi.

Mạt Thu gật đầu: "Đúng vậy."

"Hảo, ta đã biết, ngươi lui xuống đi." Tiết Nghi Ninh nói. Nàng đau đầu, khó chịu, nói mấy câu này thôi mà cũng thấy hao tổn tinh thần.

Ngọc Khê vẫn chưa hiểu Tiết Nghi Ninh hỏi mấy chuyện này để làm gì, nhưng Tử Thanh thì đã nghĩ ra điều gì đó, liền hỏi:

"Hạ cô nương nói ngực đau, là giả vờ sao? Bằng không, người hầu hạ bên cạnh nàng ta sao lại không dám để chúng ta nhìn thấy? Phân Nhi biết mình chạy đến đây gọi tướng quân là quá phận, cho nên sợ phu nhân trách phạt chăng?"

Tiết Nghi Ninh lẩm bẩm: "Phân Nhi như vậy cũng là chuyện thường tình thôi. Chỉ là… Trường Sinh… Có lẽ hắn cũng hướng về vị Hạ cô nương kia rồi."

Chủ tử vừa chỉ ra, Tử Thanh lập tức hiểu ra mọi chuyện.

Ngực đau—một căn bệnh không thể nói rõ nguyên do. Có thể là đau thật, cũng có thể chỉ là một cơn đau thoáng qua mà thôi.

Muốn gọi được tướng quân đi, tất nhiên phải thể hiện sự sốt ruột, làm cho cơn đau trông thật nghiêm trọng. Mà dáng vẻ vội vã của Trường Sinh khi bước vào, cùng thần thái lúc bẩm báo, rõ ràng là đang cố tình làm mọi chuyện trông có vẻ gấp gáp.

Vậy nên Lạc Tấn Vân mới lập tức bỏ lại phu nhân bên này, vội vàng đi xem Hạ Liễu Nhi.

Nhưng theo quy củ, Trường Sinh không nên trực tiếp xông vào như vậy, mà phải để Mạt Thu trong viện đến thông báo. Thế nhưng hắn không làm thế, bởi vì sợ rằng nếu Mạt Thu—người của bên này—đi truyền lời, nàng sẽ chỉ báo qua loa, khiến Lạc Tấn Vân bị giữ lại mà không lập tức đi.

Vì vậy, chủ tử mới nói, Trường Sinh chính là hướng về phía Hạ cô nương kia.

Hạ Liễu Nhi là do hắn đưa về, lúc trước từ Hàng Châu đến kinh thành, trong quân lại không có nha hoàn, vậy nên suốt dọc đường hẳn là do Trường Sinh chăm sóc. Vì thế, giữa họ mới có mối quan hệ chủ tớ đặc biệt, bây giờ hắn giúp Hạ Liễu Nhi tranh sủng cũng là điều dễ hiểu.

Nghĩ đến đây, Tử Thanh khó chịu nói: "Nhưng phu nhân mới là chủ mẫu của Lạc gia, hắn lại hướng về một di nương như vậy, chẳng phải là không xem chủ mẫu ra gì sao?"

Tiết Nghi Ninh thở dài, yếu ớt đáp: "Hắn không phải hướng về di nương, mà là hướng về chủ tử của chính mình."

Tử Thanh tức khắc im lặng.

Chủ tử của Trường Sinh, đương nhiên chính là tướng quân.

Là người thân cận bên cạnh, hắn sao có thể không biết tâm tư của tướng quân? Hắn hướng về Hạ Liễu Nhi, chẳng qua là vì... tướng quân cũng hướng về Hạ Liễu Nhi.

Hạ Liễu Nhi bị đau ngực, nhưng rốt cuộc là bệnh gì thì không ai rõ, dù sao cũng chẳng có đại phu nào vào phủ. Chỉ có điều, Lạc Tấn Vân lại ở Vạn Phúc Viên suốt đến tận chạng vạng mới chịu rời đi.

Tử Thanh bực tức nghĩ, nhìn hai người bọn họ cứ quấn quýt không rời như vậy, nói không chừng đã sớm có chuyện mờ ám từ lâu rồi.

Vài ngày sau, phủ Bình Lăng Công Chúa tổ chức tiệc mừng thọ cho trưởng tôn tròn một tuổi. Tiết Nghi Ninh vừa mới khỏi bệnh, không dám ra ngoài, nên không đi cùng. Chỉ có lão phu nhân tự mình đến dự.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!