Chương 118: (Vô Đề)

Hắn muốn mở miệng giải thích, nhưng rồi lại không biết nên giải thích từ đâu.

Hắn quả thật có giận, nhưng không phải nhắm vào nàng.

Nàng trở lại bên hắn, hắn đã từng vui mừng, từng nghĩ chỉ cần nàng nguyện ở lại, như vậy đã đủ. Thế nhưng hắn lại nhịn không được, lòng muốn cùng người trong tâm nàng phân cao thấp, nhịn không được mong chiếm thêm một phần trong lòng nàng.

Vì vậy, mỗi lần thoáng thấy trong mắt nàng còn có chút bóng dáng Bùi Tuyển, hắn liền đố kị, liền bị tổn thương, liền nổi giận. Dẫu biết càng như vậy, chỉ càng đẩy nàng ra xa hơn.

Dung phi chỉ cần một câu đã đâm trúng chỗ đau của hắn: hắn vĩnh viễn chỉ là kẻ nàng miễn cưỡng chọn gả, là trượng phu trên danh nghĩa, là phụ thân của nữ nhi nàng, vậy thôi.

Hắn ôm nàng thật chặt, khẩn thiết nói:

"Là ta không phải. Về sau sẽ không như vậy nữa."

Tiết Nghi Ninh nhẹ giọng đáp:

"Ta cảm kích chàng đã vì ta mà gánh lấy tất cả, nhưng ta vẫn mong rằng, chúng ta đã là phu thê, thì có việc nên cùng nhau đối mặt, cùng nhau gánh vác.

Chứ không phải để chàng gánh chịu một mình, còn ta chỉ biết mang ơn đội nghĩa, ủy khuất cầu toàn bên cạnh chàng."

"Ta biết. Ta cũng chưa từng mong nàng phải cảm tạ ta."

Hắn nói khẽ:

"Ta đương nhiên không hề miễn cưỡng. Nàng là thê tử của ta, che chở nàng, vốn chính là bổn phận của ta."

Nàng lại nhẹ giọng nói thêm:

"Ta thật sự là tự nguyện trở về, nhưng về sau... Chàng có thể đừng lấy chuyện đó ra để giễu cợt ta nữa được không?

Nếu chàng không muốn ta ở lại, ta sẽ không cưỡng cầu, sẽ không mặt dày dây dưa với chàng. Nếu bây giờ chàng nói ra, ta sẽ lập tức rời đi."

Hắn vội vàng giữ chặt nàng, ôm siết trong lòng:

"Đương nhiên không phải vậy."

Hắn khàn giọng nói, càng ôm nàng càng chặt:

"Nàng trở về, ta thật sự rất vui mừng. Ta..."

Hắn vốn muốn nói, kỳ thực là hắn mới là kẻ mặt dày không biết xấu hổ, là kẻ yêu nàng đến không cách nào buông tay, dẫu biết nàng từng động lòng với người khác, hắn vẫn cố chấp không chịu dứt, cả đời này cũng sẽ không buông được.

Nhưng lời đến miệng lại nghẹn xuống, cuối cùng chỉ khẽ thốt lên:

"Ta không muốn nàng đi. Cũng chưa từng có ý bỏ rơi Bảo Châu. Những lời ta lỡ nói, về sau... sẽ không lặp lại nữa."

Nàng ngẫm nghĩ, rồi dè dặt nói:

"Khi đó... ta cũng không biết nàng ta sẽ dẫn ta tới nơi đó. Sau này, ta sẽ không đi nữa."

Hắn ôn tồn đáp:

"Không trách nàng, là ta vô lý."

Hai người cứ thế nói chuyện, rồi cùng nhau quay về Kim Phúc Viện.

Đêm xuống, nằm trên giường, Lạc Tấn Vân quay sang nhìn nàng, thấp giọng hỏi:

"Hiện giờ ta chỉ là một kẻ vô chức vô quyền. Sau này có thể được phục chức hay không còn chưa biết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!