Chương 117: (Vô Đề)

Tiết Nghi Ninh lặng lẽ rơi lệ, mắt nhìn đăm đăm nấm mộ trước mặt, hồi lâu vẫn không thốt được nên lời.

Dung phi rũ mi nhìn lớp đất vàng trước mắt, giọng trầm xuống, mang theo xót xa:

" Thi thể chàng bị đưa về kinh để nghiệm minh thân phận, sau đó liền chẳng ai đoái hoài. Ta phải tốn biết bao công sức mới tìm được người bí mật chôn cất chàng ở nơi này, dựng cho một tấm bia. Rồi dần dần, không còn ai nhớ đến chàng nữa. Ta cứ nghĩ ngươi hẳn sẽ chẳng quên, nhưng rốt cuộc ngươi về lại Lạc gia, sinh con nuôi dưỡng nữ nhi, đợi trượng phu hồi kinh, lại sống những ngày phu thê ân ái."

Thanh âm nàng càng lúc càng lạnh, ánh mắt cũng sắc như dao, quét về phía Tiết Nghi Ninh:

"Ngươi chưa từng nghĩ đến việc… thi thể chàng đưa về ra sao, chôn cất nơi nào, phải không?"

Tiết Nghi Ninh khẽ run người, hai tay siết lấy bia mộ, tựa như muốn vịn vào đó để gắng gượng không ngã. Môi nàng run lên, nghẹn ngào nói như dốc hết lòng mình:

"Là ta có lỗi… Lúc bọn họ đưa y về, ta đang ở Dương Xuyên, sau đó lại đến Phu Lương. Khi ấy ta chỉ nghĩ y đã không còn, là vì ta mà y mất mạng… Biết triều đình đưa y về để tra xét, nhưng… ta không dám nghĩ tới chuyện chôn cất… cũng không dám hỏi."

Giọng nàng vỡ vụn:

"Khi ta trở lại kinh thành, đã mấy tháng trôi qua… lại vướng chuyện hòa ly, rồi trong nhà xảy ra biến cố… ta mang thai… ta tưởng rằng thi thể y sớm đã bị đưa đi… cũng không biết phải tìm ở đâu…"

Lời cuối dần chìm trong tiếng gió lạnh giữa bãi tha ma, như thể mọi đau đớn đều theo tuyết tan ra mà chảy ngược vào tim.

Là nàng sai. Thi thể của y, vốn nên do chính tay nàng thu liệm, chôn cất, thế mà đến cả điều ấy nàng cũng không làm được.

Yên nghỉ nơi hoang vu hẻo lánh thế này, hẳn là khó chịu lắm? Huống chi y lại là người ưa sạch sẽ đến như thế…

Dung phi lạnh giọng, cất lời chán ghét:

"Tiết Nghi Ninh, ngươi quả thật biết diễn."

"Chàng đã mất rồi, ngươi thì ở bên trượng phu hiện tại êm ấm sống qua ngày, thế mà nay thấy một nắm đất, liền khóc lóc thảm thiết, diễn trò trước mộ phần của chàng... Ngươi cho rằng làm vậy là chàng sẽ cảm động, sẽ tiếp tục yêu ngươi sao?"

Tiết Nghi Ninh chậm rãi đứng dậy, giọng khàn khàn:

"Nương nương, huynh ấy đang ở đây, hôm nay là lần đầu ta đến thăm. Xin người... đừng tranh cãi nơi này được không?"

Dung phi cười lạnh:

"Là vì ngươi hổ thẹn?"

"Ta càng phải cãi, càng phải nói cho rõ, để chàng nghe cho rõ! Chàng năm đó một lòng muốn cưới ngươi, nguyện ý trái mệnh, cam lòng từ hôn, ai ngờ được, cái gọi là si tình ấy cuối cùng chỉ đổi lấy một sai lầm! Tiết Nghi Ninh, ngươi căn bản không xứng với chàng!"

Tiết Nghi Ninh không đáp.

Nàng ta nghẹn giọng nói tiếp:

"Ngươi có biết khuê danh của ta là gì không? Ta tên là Vũ Lan. Năm chàng mười sáu tuổi, nhờ một bức "Hoa Lan đồ" mà danh vang thiên hạ, người người ca tụng là Lan Phương công tử. Khi đó, ta cứ ngỡ…"

Nàng khóc đến nghẹn ngào, nức nở nói:

"Ta từng cho rằng, chàng họa lan là bởi vì ta. Ta ngỡ chàng cũng giống ta , đều đợi mong đến ngày thành thân. Thế nhưng thứ ta chờ được, lại là tin chàng muốn từ hôn! Tiết Nghi Ninh, ngươi thật may mắn, được chàng dốc lòng thương yêu, nhưng ngươi... ngươi không xứng, ngươi không xứng đáng! Thi thể chàng còn chưa lạnh, ngươi đã quên chàng rồi!"

Tiết Nghi Ninh đáp:

"Lúc ở bên y, ta cũng một dạ một lòng muốn gả cho y. Việc gả cho người khác, vốn chẳng phải tự ta cam tâm, mà là bất đắc dĩ. Ta chưa từng cố ý phản bội... Còn nương nương hiện nay, chẳng phải cũng đang được Hoàng thượng sủng ai, thân ở phi vị đó sao?"

Dung phi đau đớn nghẹn lời:

"Nhưng trong lòng ta, không một khắc nào quên được chàng!"

Dứt lời, nàng ta lẩm bẩm:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!