Chương 115: (Vô Đề)

Sáng ngày hôm sau, Tiết Nghi Ninh tỉnh dậy liền cảm thấy ánh sáng trong phòng hôm nay dường như rạng rỡ hơn thường lệ.

Nghiêng đầu nhìn sang, thấy Lạc Tấn Vân chẳng biết đã tỉnh từ khi nào, đang im lặng nhìn nàng. Nàng bất ngờ hỏi:

"Ta dậy muộn sao?"

Lạc Tấn Vân mỉm cười:

"Không, ta vừa mới xuống giường nhìn ra ngoài một chút, tuyết rơi rồi."

"Tuyết rơi?" Trong giọng nàng mang theo vài phần mừng rỡ, liền vội vàng nói  "Ta muốn xem!"

"Mặc thêm áo đã." Hắn nhắc, rồi cũng xuống giường, lấy chiếc áo choàng viền lông cáo trắng mang đến khoác lên cho nàng.

Tiết Nghi Ninh choàng thêm áo, bước đến cửa sổ, đẩy cánh cửa ra, lập tức một luồng khí lạnh mang theo hương tuyết tươi mát phả vào mặt. Ngoài kia, cả trời đất đã phủ một màu trắng xóa.

"Tối qua không thấy gì, không ngờ lại rơi nhiều như vậy. Năm ngoái tuyết rơi, Bảo Châu còn chưa biết gì. Chút nữa nhìn thấy chắc sẽ ngẩn người mất." nàng vừa cười vừa nói.

Làm mẫu thân, lúc nào cũng nghĩ đến con trước tiên. Khi nói lời đó, nét mặt nàng cũng vô thức ánh lên niềm vui không thể giấu nổi.

Lạc Tấn Vân nói:

"Đóng cửa sổ lại đi, mặc thêm áo ấm xong rồi hẵng ra ngoài xem."

Nàng ngoan ngoãn khép cửa sổ, quay đầu dặn dò hắn:

"Hôm nay tuyết lớn như vậy, không giống mấy lần trước, lát nữa chàng nhớ mặc nhiều thêm một chút."

Trước giờ hắn cứ nói không lạnh, toàn mặc phong phanh, làm nàng không khỏi lo hắn bị nhiễm lạnh.

Lạc Tấn Vân nói:

"Hôm nay phải đến giáo trường luyện binh, mặc dày quá không tiện cử động."

Tiết Nghi Ninh nghe vậy liền không khỏi cằn nhằn, ép hắn phải khoác lên chiếc áo bông dày nhất.

Mùa đông, áo bông vốn khó tránh khỏi cồng kềnh, nhưng Lạc Tấn Vân dáng người cao gầy, thẳng như cây tùng, cho dù khoác áo dày, vẫn toát lên khí thế hiên ngang, dáng vẻ vững chãi uy nghi như cũ.

Nàng giúp hắn cột đai lưng cho chỉnh tề, lại lấy thêm một chiếc áo choàng dày nữa, vừa khoác lên vừa dặn:

"Chờ tuyết tạnh rồi hãy thêm áo choàng, buổi tối về sớm một chút. Ta sẽ bảo phòng bếp hầm canh thịt dê, hâm thêm bình rượu cho chàng."

Lạc Tấn Vân nghe xong bật cười:

"Canh thịt dê? Là cho ta tráng dương bổ tinh sao?"

Tiết Nghi Ninh liếc mắt cười khẽ:

"Nói gì thế, thịt dê tính ôn, dưỡng thận kiện tỳ, mùa này ăn vào ấm người."

Hắn cười càng sâu:

"Thì đấy chẳng phải là bổ dương à? Nàng yên tâm, hầu hạ nàng, ta vẫn dư dả, không cần phải bổ gì cả."

Giọng điệu hắn mang theo vài phần trêu chọc lẫn ôn nhu của dư vị đêm trước, khiến nàng đỏ mặt, cúi đầu lẩm bẩm:

"Nói hươu nói vượn."

Nói xong liền xoay người đi hướng khác, không để ý tới hắn nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!