Sau khi biết tin nhóm thiếu niên bọn họ bị phạt, Như Thúy cô nương có chút đồng tình, nhưng không xen vào việc của người khác nhằm giúp bọn họ nghỉ ngơi, mà chỉ để bọn họ tiếp tục cố gắng, mang theo nha hoàn tiến vào phòng khách.
Trong phòng khách, Vệ Triêu Ấp đau khổ suy tư chưa nghĩ ra nước cờ tiếp theo phải đi thế nào, sau khi Ôn Lương phát hiện Như Thúy cô nương và tiểu biểu muội tiến vào, trên mặt lộ ra ý cười, vẫy tay bảo các nàng vào.
"Sư mẫu? Sao người lại đến đây?" Vệ Triêu Ấp lấy lại tinh thần, nhìn Như Thúy cô nương, thốt lên.
"Gì hả?" Ôn Lương nhìn về phía thiếu niên.
Vệ Triêu Ấp thầm than, vội vàng cười cười lấy lòng, sửa lời: "Ôn phu nhân."
Như Thúy cô nương mím môi cười cười, chút tâm tư của các thiếu niên tất nhiên nàng rất hiểu, mà tâm tính vui đùa trêu chọc bọn họ của phu quân nhà mình nàng càng hiểu hơn, mặc dù cảm thấy mấy thiếu gia này thật đáng thương, nhưng xem ra một bên nguyện đánh một bên nguyện chịu, người ngoài cứ ngồi xem náo nhiệt thôi.
"Thiếp và Tiếu Tiếu làm chút bánh bao điểm tâm cho mọi người, phòng bếp vừa mới làm xong, còn nóng đó."
Nghe thấy lời Như Thúy cô nương, Vệ Triêu Ấp lập tức vô cùng cảm động, ánh mắt nhìn về phía Như Thúy cô nương như nhìn Bồ Tát cứu khổ cứu nạn. Trời biết đánh cờ từ buổi trưa đến giờ, không biết bọn họ đã xoay bao nhiêu vòng, đứng trung bình tấn bao lâu, nếu không nhờ một chút thời gian ngồi đánh cờ cùng Ôn tiên sinh, chắc đã sớm nhịn không nổi, lượng vận động lớn như thế sớm đã tiêu hao hết mấy món cơm trưa, giờ thì bụng đói kêu vang.
Ôn Lương liếc nhìn vẻ cảm động của thiếu niên, đặt đuôi quạt lên môi cười cười, ánh mắt thay đổi, sau đó hào phóng nói: "Được rồi, mấy người các ngươi, cùng vào ăn vài thứ đi rồi tiếp tục."
Các thiếu niên dựng thẳng tai bên ngoài phòng khách nghe nói như thế, lập tức thả lỏng người, ngã ngồi dưới đất, sau đó tiểu mập mạp lấy tốc độ không phù hợp với thân thể to béo của hắn chạy vội vào, ngồi vào vị trí gần Tôn Tiếu Tiếu nhất, giương mắt nhìn tiểu cô nương. Các thiếu niên khác mặc dù bước chân cứng ngắc, lại vẫn duy trì thể diện phong độ thích đáng của mình mà tiến vào, liếc mắt khinh bỉ loại hành vi lộ liễu này của tiểu mập mạp.
Các thiếu niên ngồi vây quanh bàn, Như Thúy cô nương nhìn nhìn, ném hai tiểu hồ ly vào lòng Ôn Lương, cười híp mắt nói: "Ôn đại nhân phải ôm chúng nó cho chặt, đừng để rơi chúng nó."
Ôn Lương có chút cứng đờ, hai tiểu hồ ly này là bảo bối trong lòng nha đầu nhà mình, nếu không nhờ hắn phản đối, không chừng buổi tối sẽ lôi chúng lên giường ngủ cùng bọn họ. Cho nên hắn thật không ưa gì hai tiểu hồ ly.
Thế là Ôn Lương lần lượt ném hai tiểu hồ ly vào lòng Vệ Triêu Ấp và Hạng Thanh Xuân, nói: "Ôm chúng nó cho chặt, đừng để rơi chúng nó."
Hai thiếu niên sững sờ, động vật nhỏ mềm mại nhìn kiểu gì cũng không ra bộ dạng hồ ly trưởng thành, mặc dù thật đáng yêu, nhưng trong lòng nhóm thiếu niên này, chúng không khiến bọn họ thích bằng mãnh thú trong núi. Mà càng khiến bọn họ khiếp sợ chính là, sau đó Ôn Lương lấy hai lá cải trắng đút cho chúng nó, khi thấy hai cái chân trước của tiểu hồ ly giống như người ôm lấy lá cải trắng đã rửa sạch mà gặm, các thiếu niên ở đây đều đứng hình trong gió.
Đây là hồ ly sao? Đây là hồ ly sao? Đây là hồ ly sao?
Ôn Lương tốt bụng giải thích: "Đây là hồ ly do phu nhân nhà ta nuôi." Kẻ ngốc nuôi hồ ly đương nhiên không giống người thường, cho nên thu hồi dáng vẻ ngu ngốc của các ngươi đi.
Nghe nói xong, Vệ Triêu Ấp và Chu Chửng Hú bình tĩnh lại, đều cảm thấy hồ ly ăn cải trắng gì gì đó cũng là chuyện đương nhiên, dù sao bị chủ nhân quái dị như vậy nuôi lớn, cho dù nói chúng nó là hồ tiên bọn họ cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Sau khi cho lui nha hoàn, Như Thúy cô nương tự mình bưng bánh bao điểm tâm trong hộp ra, Tôn Tiếu Tiếu rót trà cho bọn họ.
Các thiếu niên mặc dù đói bụng đến mức cái bụng dùng sức hát "không thành kế", nhưng lại hết sức có học thức, chưa mở miệng trước mặt chủ nhân, không cầm đũa ăn trước. Mùi vị bánh bao xông vào mũi, an ủi cái bụng kêu vang, vẻ mặt bọn họ nhìn Như Thúy cô nương đều tràn đầy cảm kích, tính tình sư mẫu tương lai thật tốt, sau này bọn họ cũng được lợi. Hơn nữa hình như Ôn tiên sinh rất coi trọng thê tử của hắn, bọn họ nên nịnh nọt nhiều một chút.
Thế là sau khi được chủ nhân thúc đẩy, các thiếu niên mang tâm trạng nịnh nọt với Như Thúy cô nương, Như Thúy cô nương cười híp mắt đón nhận.
"Các ngươi đều ngồi xuống đi." Ôn Lương nói với Như Thúy và Tôn Tiếu Tiếu.
Sức ăn của thiếu niên rất lớn, quét sạch bánh bao điểm tâm trên bàn, cũng chỉ mới no lưng lửng, may mắn lúc này đã chạng vạng, không lâu nữa sẽ đến bữa tối, cũng còn chịu được.
Nha hoàn tiến tới thu dọn chén đĩa trên bàn, Tôn Tiếu Tiếu tiếp tục rót trà cho mọi người, sau đó ngồi bên người Như Thúy cô nương nghe Ôn Lương giảng giải chỗ còn thiếu sót trong kỳ nghệ của bọn họ. Hạng Thanh Xuân, Chu Chửng Hú và Vệ Triêu Ấp nghe vô cùng nghiêm túc, tiểu mập mạp Mạc Tiềm và Lưu Sâm có chút ủ rũ, tâm hồn treo ngược, một chỉ chú ý đến tiểu cô nương, một len lén dòm ngó nữ tử ngồi bên người Ôn Lương, thấy dường như nàng phát hiện tầm mắt của mình nhìn sang, vội vàng thu hồi tầm mắt.
Đại hoàng tử dặn dò hắn phải cẩn thận quan sát Ôn phu nhân, thế nhưng theo quan sát mấy ngày nay, chỉ cảm thấy là so với phu nhân bình thường, hình như không có gì đặc biệt nhỉ? Vì sao hai vị hoàng tử lại kiêng kỵ nàng như vậy?
Sau khi nghỉ ngơi, trên mặt Ôn Lương treo nụ cười vô cùng mê người, nói với những thiếu niên như có điều suy nghĩ sau khi được hắn chỉ dẫn: "Được rồi, tiếp tục chuyện lúc nãy, các ngươi tiếp tục ra ngoài đứng trung bình tấn, nước cờ tiếp theo Vệ công tử đã nghĩ kỹ chưa?"
Các thiếu niên ngoan ngoãn ra ngoài, Vệ Triêu Ấp tiếp tục nhìn bàn cờ suy tư bước tiếp theo.
Lúc Như Thúy và Tôn Tiếu Tiếu chuẩn bị rời đi, Ôn Lương đứng dậy đưa bọn họ rời khỏi phòng khách, nhìn thấy bốn thiếu niên ngoan ngoãn bày ra tư thế, không dám qua loa, trái lại hài lòng thêm mấy phần.
Ôn Lương nhìn nhìn, đột nhiên xốc một tiểu hồ ly từ trong lòng Như Thúy cô nương, sau đó ném lên vai Hạng Thanh Xuân, cười híp mắt nói: "Đứng tấn cho tốt, đây là tiểu hồ ly phu nhân ta nuôi, rất chiều chuộng, đừng để rớt." Sau đó không nhìn thiếu niên cả người cứng ngắc nữa, vỗ vỗ sau lưng hắn.
Một con hồ ly khác đã rơi vào Chu Chửng Hú đang cứng người, đứng trên vai của hắn.
Lúc Mạc Tiềm và Lưu Sâm thở phào nhẹ nhõm, lại bị nam tử cười dịu dàng tao nhã vô biên báo cho biết, đừng gấp gáp, bọn họ cũng có phần, vậy cũng coi như là một loại kiểm tra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!