Sau bữa cơm trưa, Túc vương phi lệnh cho ma ma bế con trai nhỏ đang ngáp ngủ đi nghỉ trưa, sau đó mượn cớ tản bộ tiêu cơm sau bữa ăn, dắt theo hai đứa bé và Như Thúy cô nương cùng tản bộ trong sân. Túc vương và Ôn Lương thì đến thư phòng thảo luận âm mưu dương mưu.
Mùa đông năm nay, trận tuyết đầu tiên còn chưa đến, cho nên khí trời cũng không lạnh đến mức trẻ con không thể ra cửa, Túc vương phi cũng muốn ép bé trai và con gái ra sân chơi đùa, nên bảo ma ma trông chừng con mình chặt chẽ.
Hai đứa trẻ một trước một sau đi ở phía trước —— có thể nhìn ra được là bé trai lớn tuổi hơn cố ý phối hợp với bước chân của bánh bao nhỏ ba tuổi, Túc vương phi và Như Thúy cô nương chậm rì rì theo ở phía sau, trò chuyện câu được câu không.
"Tiểu thư, Hồ thái y biết được chuyện em từng bị thương ở Đồng Thành." Như Thúy cô nương than thở, "Chuyện này đoán chừng là không giấu được."
Túc vương phi lấy làm kinh hãi, rốt cuộc hiểu rõ mục đích việc Ôn Lương tới cửa hôm nay. Lúc trước Túc vương từng nói nếu sinh con trai, liền cho phép con trai nhận Ôn Lương làm nghĩa phụ. Nhưng chỉ với một mình Ôn Lương, với tính ưa sạch sẽ của Túc vương, có thể chịu được Ôn Lương cũng bởi vì trước kia từng hứa hẹn, dù cho sau này Ôn Lương cưới quý nữ danh môn làm vợ, nữ nhân kia muốn làm nghĩa mẫu của con trai Túc vương, Túc vương tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Mà lần này Túc vương chấp thuận, cho phép Như Thúy nhận con trai của Túc vương làm nghĩa tử, coi như là vô hình trung đã đề cao giá trị con người của Như Thúy cô nương, sau này có muốn lời ra tiếng vào gì, cũng phải nể mặt mũi của phủ Túc vương mà cẩn thận cái miệng của mình.
"Có thể không để ý lời ra tiếng vào của người dưng, nhưng phía lão Trấn quốc công thì có chút phiền phức." Túc vương phi phân tích: "Mặc dù mọi người không sống cùng nhau, nhưng nói như thế nào thì lão Trấn quốc công cũng là phụ thân của Ôn đại nhân, cũng là cha chồng của em, là con dâu thì không thể không hiếu thảo. Đến lúc đó ông ta mới là người khó xử lý nhất đấy."
Vừa nói vừa đồng tình liếc nhìn nha đầu nhà mình, cảm thấy con đường tương lai của nàng ta càng khó đi hơn mình gấp mấy lần.
Như Thúy cô nương nhún vai một cái, "Em cũng hết cách rồi, dù em muốn giả bộ hào phóng đẩy Ôn đại nhân ra, cũng phải xem Ôn đại nhân có đồng ý hay không." Giọng nói có chút nhỏ đi "Tiểu thư, đến giờ em mới biết, Ôn đại nhân cũng không dễ nói chuyện như vẻ ngoài, có rất nhiều thói xấu đó."
Túc vương phi hăng hái, "Trừ thích rượu, thích ăn, ưa náo nhiệt, hắn còn có thói xấu gì?"
Thói xấu rất nhiều, lười biếng dính giường, ba que xỏ lá, ưa bắt nạt người, thích tính kế người, buổi tối luôn muốn đánh nhau với nàng, một khi mất hứng sẽ giày vò người ta...
"Chàng rất cố chấp, đã quyết định chuyện gì thì dù là vương gia cũng không cách nào ép được chàng đổi ý." Cho nên những năm gần đây mới có thể náo loạn đến mức có nhà cũng không thèm về, với Trấn quốc công, chả giống cha con!
Túc vương phi kinh ngạc, sau đó ngẫm nghĩ thật kỹ mọi chuyện của những năm gần đây, liền cũng phát hiện một chút manh mối. Túc vương phi như có điều suy nghĩ nói: "Đúng thế thật, lúc trước ta nhất quyết không tán thành gả em cho hắn, ai biết hắn lại rất kiên trì, cạy được lòng em, lại thuyết phục được vương gia."
Như Thúy cô nương nhếch miệng cười cười.
Lúc này, tiểu Sở Sở chạy vào viện, ôm một cây thu hải đường cao to, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn mấy đóa hoa héo rũ trên cành, bé trai đứng ở sau lưng nàng, nhìn thấy tầm mắt của nàng, sau đó liền nhún người, mạnh mẽ ngắt lấy với dáng điệu "lạt thủ tồi hoa", sau khi mấy cái lá héo bị lột xuống, trên nhánh cây chỉ còn trơ lại một đóa hoa tàn, sau đó bé trai liền đưa nhành hoa không khác gì nhánh cây khô cho bánh bao nhỏ.
Bánh bao nhỏ sững sờ đón lấy, bé trai nhếch miệng với nàng, lộ ra một nụ cười không thể xem là tươi tắn —— bé trai còn chưa học được nên cười thế nào, cho nên có đôi khi nhếch miệng cười trông thật vặn vẹo dữ tợn.
Bánh bao nhỏ cố ngẩng khuôn mặt bánh bao, sau đó xoay người đưa nhánh cây về phía vẻ mặt của Túc vương phi, nghiêm túc nói: "Mẹ, cho ~~ "
"Cho mẹ làm gì?" Túc vương phi trêu đùa nàng.
Bánh bao nhỏ nghĩ nghĩ, chỉ vào bé trai ngồi xổm bên người nàng giống như con chó trung thành nói: "Trăn hái, hiếu thảo với mẹ."
Túc vương phi nghe xong, liền cảm động không ngừng, giang tay ra ôm cả bánh bao nhỏ và bé trai vào trong lòng.
Thì ra bánh bao nhỏ ôm cây thu hải đường là muốn hái hoa trên cành tặng cho nàng, con gái thực quá tri kỷ, dù cho trông có vẻ nghiêm túc giống trượng phu khiến người ta vừa nghĩ đã đau, nàng vẫn hiểu rõ con gái nhất.
"Ta thì sao, tiểu quận chúa, ta có hoa không?" Như Thúy cô nương nhào qua nâng khuôn mặt tươi cười hỏi.
Thế là bánh bao nhỏ quay đầu nhìn bé trai, bé trai nghiến răng nhìn Như Thúy cô nương, sau đó xoay mặt coi như không nhìn thấy.
Như Thúy cũng không giận, với tay chọt chọt bé trai, lần này có chuẩn bị, bé trai đảo người không cho nàng chọt trúng, thân người linh hoạt lui về phía sau mấy bước, khiến Như Thúy cô nương không thể không thán phục sức bật của bé trai.
"Tiểu thư, tuổi còn nhỏ mà đã lợi hại như thế, sau này nhất định sẽ là một ảnh vệ xuất sắc." Như Thúy cô nương khen.
Túc vương phi cười cười, nói: "Vương gia nói, nếu thằng bé có thể thông qua kiểm tra, sau này liền ban cho bé họ Sở, sau này gọi là Sở Trăn."
Như Thúy nghe xong cũng vui mừng cho bé, không để ý tới vẻ mặt hung ác như sói con của bé, kéo bé qua ôm ấp một trận.
Cho đến khi bọn nhỏ chơi mệt muốn đi ngủ trưa, Ôn Lương mới rời khỏi thư phòng phủ Túc vương, chào từ biệt vợ chồng Túc vương, trở về phủ thái sư.
***
Ngày hôm sau, khắp kinh thành liền loan truyền tin tức tiểu thế tử của phủ Túc vương nhận Ôn phu nhân của phủ thái sư làm nghĩa mẫu, chuyện này lại tạo ra một loạt lời đồn, người người đều hâm mộ vận khí tốt của Như Thúy cô nương, đương nhiên cũng không thiếu mấy lời bàn tán chê bai ghen ghét.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!