Khi Ôn Lương bị Hồ thái y chất vấn ở bên này, tiểu biểu muội Tôn Tiếu Tiếu cũng bị hỏi thăm tới tấp.
Trong vườn hoa, Tôn Tiếu Tiếu làm hết phận sự của một tiểu thư trong phủ là dẫn khách đi dạo vườn hoa, ngoại trừ tiểu mập mạp nóng đầu hưng phấn bừng bừng muốn nhào vào người trong lòng, các thiếu gia tiểu thư còn lại đều tỏ vẻ vô cùng rụt rè, bên trong thì sóng ngầm âm thầm cuộn trào mãnh liệt.
Khi đi đến đình nghỉ chân được xây dựng đơn sơ, sau khi nha hoàn bày điểm tâm dâng trà, mọi người đều lần lượt ngồi xuống.
"Tôn cô nương, có thể hỏi cô nương một chuyện được không?" Vừa mới ngồi xuống, Khúc Phương Phỉ liền vội vàng mở miệng.
Đại công chúa và Diêu Đồng Đồng biết nàng ta có thể nhịn được đến bây giờ đã là rất giỏi, trên mặt treo nụ cười rụt rè, không ngăn cản, khóe mắt Vệ Triêu Ấp và Chu Chửng Hú giật giật, trong lòng liền biết nàng ta muốn hỏi điều gì. Kỳ thực việc mọi người hiểu lầm Tôn Tiếu Tiếu là người thổi tiêu trên thuyền ngày đó, cũng là do bọn hắn và Ôn Lương cùng sắp xếp, có ý định cho đại hoàng tử một bài học, còn chưa trao đổi với Tôn Tiếu Tiếu, hi vọng sẽ không bị các nàng khám phá ra.
Chỉ có tiểu mập mạp Mạc Tiềm vẫn chưa nhận biết tình hình, hoàn toàn không có cảm giác lo lắng.
Tôn Tiếu Tiếu nâng tay áo rót trà cho mọi người, trên mặt treo nụ cười ngọt ngào đáng yêu, nhỏ nhẹ cất lời: "Mặc dù ta đến kinh thành không lâu, nhưng vẫn nghe được danh tiếng của Khúc cô nương, vẫn luôn kính phục không thôi với tài năng của cô nương. Có lời gì Khúc cô nương cứ việc nói thẳng, đừng khách sáo như vậy."
Khúc Phương Phỉ rất hài lòng việc Tôn Tiếu Tiếu thức thời, cảm thấy cô nương này không phải là một kẻ cậy tài khinh người, khiến nàng ta rất vui, cảm thấy chắc chắn các nàng sẽ nói chuyện rất hợp.
"Là thế này, ta muốn tỷ thí với Tôn cô nương một trận." Khúc Phương Phỉ trịnh trọng thỉnh cầu.
Tôn Tiếu Tiếu nháy nháy mắt, tầm mắt chậm rì chuyển từ khuôn mặt đang cuồng nhiệt của Khúc Phương Phỉ sang người Vệ Triêu Ấp và Chu Chửng Hú, sau đó rất bình tĩnh nắm ống tay áo, nụ cười trên mặt không hề thay đổi, nói: "Có phải Khúc cô nương đã hiểu lầm điều gì không? Ta có tài đức gì mà có thể tỉ thí với Khúc cô nương? Nói thật, tài hoa của Tiếu Tiếu đều không đáng kể, tự biết mình không thể so sánh cùng Khúc cô nương được."
Khúc Phương Phỉ lại bởi vì nàng tự coi nhẹ mình mà trong lòng có chút không vui, nói: "Tôn cô nương không muốn?"
Đại công chúa và Diêu Đồng Đồng cũng kinh ngạc nhìn Tôn Tiếu Tiếu, ngày đó các nàng cũng ở trên thuyền, mặc dù các nàng không rành việc thổi tiêu lắm, nhưng cũng nghe ra được người thổi tiêu kia có tài nghệ tuyệt vời, nếu ngày đó không nhìn thấy nàng là một cô nương cùng lứa đứng trên thuyền, các nàng cũng không tin người diễn tấu ngày đó là nàng, tuổi tác đã rõ ràng, thật sự không lừa người được.
Mà Vệ Triêu Ấp và Chu Chửng Hú lại đang rất khẩn trương, cầu khẩn Tôn Tiếu Tiếu không nên cứ như vậy mà nói hết ra.
Mạc Tiềm cũng hiểu đại khái, vội vàng phụ họa: "Không không không, Tiếu Tiếu cô nương đương nhiên là lợi hại nhất tốt đẹp nhất..." Sau đó lại là một tràng ca tụng dài liên miên, nói khiến mặt mày Tôn Tiếu Tiếu tràn ngập ý cười, trong lòng vui vẻ, cảm thấy tiểu mập mạp thật đáng yêu, cũng làm cho mặt mày Chu Chửng Hú và đại công chúa xám ngắt.
Tiểu mập mạp này... Muốn khen người ta cũng không cần phải vuốt mông ngựa đến mức này chứ?
Mọi người quyết định không để ý tới tiểu mập mạp đã hóa ngốc vì tình yêu, tất cả đều nhìn về phía Tôn Tiếu Tiếu.
Tôn Tiếu Tiếu vẫn bình tĩnh tự nhiên, thậm chí có chút vô tội nói: "Khúc cô nương, không phải là chuyện Tiếu Tiếu có nguyện ý hay không, mà là Tiếu Tiếu tự mình hiểu được, ta thực sự không leo được vào nơi thanh nhã. Ta nghĩ có lẽ Khúc cô nương đã hiểu lầm gì rồi chăng?"
Khúc Phương Phỉ chưa từ bỏ ý định: "Lễ hạ nguyên hôm đó, trên thuyền Vệ công tử chỉ có một mình cô nương ngươi, không lẽ tiếng tiêu hôm đó không phải do ngươi thổi?"
Vệ Triêu Ấp và Chu Chửng Hú giữ vẻ bình tĩnh, nhưng nơi tay áo đã ướt mồ hôi.
Riêng Tôn Tiếu Tiếu lại kinh ngạc không thôi, hỏi: "Sao mọi người có thể khẳng định chắc chắn như vậy? Ngày đó trên thuyền còn có biểu tẩu của ta nữa mà. Nếu không có biểu tẩu, ta cũng sẽ không có cơ hội được xem mọi người quyết đấu ngoạn mục, ta đã rất xúc động." Nói xong, lộ ra vẻ mặt vô cùng cảm động.
Khúc Phương Phỉ có chút nghi hoặc: "Biểu tẩu của ngươi là ai?"
Đại công chúa có thể đoán được biểu tẩu trong miệng Tôn Tiếu Tiếu là ai, sắc mặt khẽ biến đổi, cảm thấy khó tin.
"Ôn Lương đại nhân là biểu ca của ta." Tôn Tiếu Tiếu cười vô cùng đáng yêu.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt đại công chúa, Khúc Phương Phỉ và Diêu Đồng Đồng đều khẽ biến, hung hăng trừng nàng, Tôn Tiếu Tiếu bị trừng nên có chút bất an, vẻ mặt cũng hơi co quắp.
Thế là tiểu mập mạp bùng nổ.
"Các ngươi đang làm gì? Tiếu Tiếu cô nương không nói sai, ngày đó trừ Tiếu Tiếu cô nương còn có Ôn phu nhân nữa."
Đại công chúa đột nhiên hỏi: "Vì sao các ngươi lại mời cả Ôn phu nhân lên thuyền?" Vệ Triêu Ấp có xung đột với các quý nữ ở Thư Khách trai, khiến bọn họ không thể mời bất cứ nữ sinh cùng trường nào lên thuyền, còn bị mọi người trong thư viện cười nhạo một trận.
"Sao lại không được? Ôn phu nhân là sư mẫu của chúng ta mà." Sư mẫu tương lai đó. Tiểu mập mạp âm thầm bổ sung trong lòng.
Lời giải thích này khiến cho mọi chuyện đều thông suốt.
Nhưng tin tức tiểu mập mạp tiết lộ vẫn khiến người ta mở to hai mắt mà nhìn, bây giờ Ôn Lương là thầy của các hoàng tử, nhưng hắn chưa từng tiết lộ ý muốn nhận người khác làm học trò, sao đột nhiên lại nhận mấy người bọn họ làm học trò được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!