Chương 36: (Vô Đề)

Các thiếu niên tại đây không tự chủ được sợ run cả người, lúc này mới chú ý tới trừ Trình Giảo Kim xông ra đạp người —— Như Thúy cô nương, còn có một nam nhân tuấn mỹ không cách nào miêu tả được bằng lời.

Tư thái đào hoa phong nhã như vậy, dung nhan tuấn mỹ không tỳ vết, rất ít người có thể gặp được, làm cho trong đầu bọn họ hiện lên thân ảnh một người.

Không phải là người kia chớ?

Mấy thiếu niên còn chưa trải sự đời nhìn thấy một vị nam nhân tuấn tú ôn nhuận như ngọc liền liên tưởng đến vị quân sư ngự dụng của hoàng thượng, nghe nói người kia mặc dù tài hoa dào dạt, nhưng tính cách lại cực kì tà đạo. Hắn phóng đãng không kiềm chế được, xưa nay một thân y phục trắng thuần rêu rao khắp nơi, y phục màu trắng, là ký hiệu của hắn. Nhưng bây giờ nam nhân này một thân quần áo sẫm màu, đầu tóc cũng bó lại chỉnh tề bằng ngọc quan, mặc dù làm cho người ta quên đi hắn khác người như thế nào, nhưng nhìn thế nào cũng không giống hắn lúc bình thường.

Ôn Lương nhìn ra nghi hoặc trong mắt bọn họ, cười cười không nói.

Ngày như hôm nay, hắn có tùy hứng đến đâu cũng sẽ không mặc đồ trắng đi tế bái mẫu thân và huynh trưởng. Mà hắn xác thực không thích cột tóc, nhưng bây giờ đều là nha đầu nhà hắn thức dậy thật sớm, tỉ mỉ vì hắn cột tóc, bó lại cũng không sao. Trước kia là lười xử lý, hiện tại có thê tử yêu dấu vì hắn xử lý, tự nhiên không giống nhau.

Mà Như Thúy cô nương hành hung người xong hoàn toàn không nhìn tới ánh mắt quỷ dị của đám người tại hiện trường, rất khiêm tốn hỏi: "Ôn đại nhân, ta rất già sao?"

Ôn Lương cười đến cực kỳ hút hồn: "Không già, là bọn hắn quá ngây thơ!" Tiểu tử mới mười mấy tuổi đầu, xác thực còn rất bé.

Ôn mỗ hiện tại có đầy đủ lý do khinh thường những tiểu tử còn chưa lớn này, hắn hiện tại thế nhưng có vợ rồi.

Như Thúy cô nương gật đầu: "Đúng, đối với Ôn đại nhân chàng mà nói, ta vẫn còn trẻ chán!" Nàng mới mười chín tuổi, Ôn đại nhân đã hai mươi bốn rồi, nàng cũng không phải già. Nghĩ như vậy xong, vẻ mặt cảm thấy rất mỹ mãn.

Ôn Lương đỡ trán, nha đầu kia vì sao lúc nào cũng lấy tuổi của hắn ra mà chọc hắn a?

Tôn Tiếu Tiếu nhìn hai người này một lúc, trong lòng thầm nói hai người cũng không hề già, Như Thúy cô nương không già, biểu ca thoạt nhìn càng giống công tử phong lưu, nhưng nàng nhớ khi mình còn rất nhỏ biểu ca cũng đã rất lớn, hiện tại nàng trưởng thành, biểu ca kỳ thực coi như là rất già đi?

Mà nhìn thấy Như Thúy cô nương hành hung, những thiếu niên kia đã bao giờ gặp qua nữ nhân hung hãn như vậy, cả đám đều có chút ngốc trệ, đến khi nghe thấy bọn họ đối thoại, càng hỗn loạn hơn nữa trong gió. Trong thư viện những cô nương kia đều là quý nữ trong gia tộc thế gia, được giáo dục từ bé làm cho các nàng thoạt nhìn đều hiền lương thục đức, dù cho tính tình có lớn một chút, tối đa cũng chỉ vênh mặt lên cho người khác xem một chút thôi, cũng không có một nữ nhân giống nữ nhân này tùy ý công kích người khác, cực kì hung tàn!

Lúc này Vệ thiếu gia được hai người thiếu niên nâng dậy, vẻ mặt hung ác trừng mắt Như Thúy cô nương, mắng: "Ngươi nữ nhân này..."

Sau đó lại bị hành hung, lần này là một cây quạt đập đầu.

Vệ thiếu gia tàn bạo trừng mắt nhìn nam nhân dùng cây quạt đập hắn, nhìn thấy liền sửng sốt, giật mình nhìn hắn, đang muốn há mồm, lại thấy nam nhân kia cười khanh khách, thu lại cây quạt vào trong tay, chỉ cần liếc mắt một cái cũng đủ làm cho người ta hồn xiêu phách lạc, làm cho lời hắn muốn nói ra đều nghẹn lại trong cổ họng.

"Vệ thiếu, làm sao bây giờ? Nếu không chúng ta ỷ vào người đông thế mạnh cùng lên đi?!" Thiếu niên mặt tròn —— Mạc Tiềm làm hết phận sự của một quân sư quạt mo.

Mà tại hiện trường một ít thiếu niên cũng nhìn ra cái đại khái, thấy Vệ thiếu gia xưa nay kiêu ngạo bị người ta trực tiếp đập đầu cũng không có giậm chân mắng chửi, liền biết Vệ thiếu gia có khả năng nhận thức nam nhân này. Đến khi nghe thấy lời Mạc Tiềm, vài kẻ bị sặc, trong đó Vệ thiếu gia càng ho lợi hại hơn, sau đó vẻ mặt như muốn nuốt sống Mạc Tiềm.

"Ít ra chủ ý ngu ngốc cho ta nhờ." Chu Chửng Hú nhỏ giọng trách cứ, kêu hắn đừng ở lúc mấu chốt mà ngớ ngẩn làm Vệ thiếu thêm phiền phức.

Hắn không phải người chúng ta có thể động! Vệ thiếu gia trong lòng ngàn vạn không muốn, không cam lòng liếc nhìn Như Thúy cô nương đá mông hắn tới hai lần, sau đó vênh mặt hỏi: "Tiên sinh, ngươi tại sao lại ở chỗ này?"

Ôn Lương cười như không cười, dùng phiến quạt chỉ vào Tôn Tiếu Tiếu nói: "Đây là tiểu biểu muội nhà ta."

Vệ thiếu gia vẻ mặt khổ sở, sau đó xoay người lại hướng trên đầu Mạc Tiềm ngu ngốc đánh một quyền, khi Mạc Tiềm hai mắt đẫm lệ hỏi hắn vì sao, trong lòng càng hận, muốn kéo nữ nhân nào cho đủ số cũng được, vì sao lại coi trọng biểu muội của nam nhân này, bị hắn chú ý rất nguy hiểm a!

"Ngược lại là các ngươi, hôm nay muốn làm gì ở đây?" Ôn Lương cười khanh khách hỏi, bất tri bất giác, đã đem quyền chủ động nắm giữ ở trong tay mình.

Vệ thiếu gia không dám lỗ mãng, thành thật trả lời vấn đề của hắn.

Thì ra là trước tiết hạ nguyên, các đệ tử Thanh Sơn thư viện tính toán vào ngày náo nhiệt như hôm nay mời mọi người đi du sông, phẩm thơ luận từ, trà thơ quan hệ hữu nghị. Đã muốn làm việc phong nhã như vậy, nếu chỉ toàn nam nhân sẽ không thú vị nữa, thế nên liền muốn đi mời quý nữ ở Thư Khách trai sát vách cùng đi, nam nữ phối hợp làm việc mới vui, hơn nữa có thể cùng các nàng giao lưu nhiều hơn, trong lòng cũng biết được các nàng, sau này lúc chọn các quý nữ trong kinh thành làm vợ cũng có chút cơ sở.

Nhưng ai biết người bị phái đi mời các quý nữ hôm ấy lại là một người nóng nảy, người còn chưa mời được ai đã cùng người khác xảy ra xung đột, sau đó lại đắc tội với mấy quý nữ thân phận cao quý ở Thư Khách trai, bị người ta trực tiếp cự tuyệt không nói, vừa vặn lúc đó đại hoàng tử và nhị hoàng tử cũng chạy sang mời người, những quý nữ ấy vì giáo huấn bọn họ, lên mặt, cao ngạo đáp ứng lời mời của đại hoàng tử và nhị hoàng tử.

Nguyên bản khi không mời được người đã một bụng hỏa khí, lại có hai vị hoàng tử tài trí hơn người thích tranh đua xuất hiện, mặc dù quân thần có khác, nhưng người thiếu niên huyết khí tràn đầy, sớm đã có mối hận với hai vị hoàng tử lúc còn trong thư viện, thế là bèn quyết định, bọn họ sẽ vào lúc du sông trong tiết hạ nguyên, ở trên thuyền đấu thơ luận thắng thua với đám người kia, người thua phải đáp ứng người thắng một điều kiện.

Vệ thiếu gia tức là Vệ Triêu Ấp, tổ phụ là trọng thần trong triều, xem như người dẫn đầu đám công tử trong thành. Khi hắn nghe bạn hắn trở về bẩm báo, cũng tức giận không ngớt, liền cùng đại hoàng tử bọn họ ứng chiến.

Nhưng bọn họ là thiếu niên tự xưng phong lưu phóng khoáng, nếu vào tiết hạ nguyên đi du sông cùng bọn họ đấu thơ mà lại không có tiểu cô nương nào ở bên cạnh cổ vũ coi sao được? Lại không thể đem tỳ nữ trong nhà kéo đi cho đủ số, càng không thể đi lầu xanh mời hoa khôi qua đây đi cùng họ được, đây không phải là phong lưu, mà là hành vi ô nhục các quý nữ ở thuyền bên kia, mới ra cái hạ sách thỉnh thiếu nữ trên đường lên thuyền cho đủ số, chứng minh bọn họ bên này cũng không phải là không có cô nương nào.

Thế là Tôn Tiếu Tiếu đáng yêu thanh tú lại đi một mình trở thành mục tiêu của bọn họ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!