Chương 33: (Vô Đề)

Như Thúy cô nương gả cho Ôn Lương không được bao lâu, liền thành công làm cho các nữ nhân bên nhà chồng căm ghét, mặc dù nghĩ lại thì nàng cũng có chút vô tội, nhưng Trấn quốc công vốn đã không thích nàng vì xuất thân của nàng, cái này không thể tránh được, mà Trấn quốc công phu nhân lại bị nàng làm cho mất mặt như vậy, đại tẩu Tần thị cũng bởi vì nàng mà bị công công giận chó đánh mèo, hai nữ nhân lại cùng xuất thân từ Tần gia, không liên hợp lại đối phó với nàng mới là kì quái.

Chuyện đã xảy ra ngày đó ban đầu còn khiến Như Thúy cô nương hơi thấp thỏm, nhưng mà phu quân nàng lại là một người ngoan liệt, không làm tức chết người sẽ không bỏ qua, nói với Như Thúy cô nương không cần để ý chuyện hắn cùng người nhà đối nghịch. Giống như bị Trấn quốc công mắng vậy, Ôn Lương đúng là đã làm vài chuyện hoang đường, nếu là người bình thường, cho dù không vì tranh giành gia nghiệp, cũng sẽ vì miệng lưỡi thế gian mà tận lực làm một đứa con có hiếu, thế nhưng hắn ngay cả giả làm công tử cũng lười làm, chẳng trách các loại tin đồn về hắn luôn kéo dài bất tận không lúc nào suy giảm.

Bởi vì Ôn Lương cho phép, cho nên Như Thúy cô nương liền không lo lắng nữa, muốn làm gì thì làm nấy.

Đối với việc lần này, Túc vương phi sau khi nghe kể lại, lại vì nàng lo lắng cùng hâm mộ, chỉ vào trán của nàng nói: "Em cũng đừng thiếu suy nghĩ như vậy, những gì nên làm thì hãy làm, nếu không nước bọt của mọi người cũng đủ dìm chết em!"

Như Thúy cô nương bình tĩnh ôm tiểu bánh bao của Túc vương phủ, trả lời: "Thiếu tâm nhãn không phải chính là tiểu thư ngài sao? Ôn đại nhân thế nhưng khen em làm rất khá."

Túc vương phi nghe xong tức giận chỉ tay về phía nàng, sau đó chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Lời của nam nhân nói nếu có thể tin thì heo mẹ cũng có thể leo cây, hắn bỏ mê hồn dược cho em đó, tỉnh lại chút đi."

"Ai, heo mẹ có thể leo cây nha." Như Thúy cô nương trái lại kỳ quái nói: "Tiểu thư ngài đưa ra ví dụ không đúng."

Đối mặt với ánh mắt "Tiểu thư tại sao kiến thức của người lại hạn hẹp như vậy" của Như Thúy cô nương, Túc vương phi hơi có chút chột dạ, thiếu chút nữa cũng cảm giác rằng chính mình thực sự kiến thức rất hạn hẹp, nhưng nàng tự cho là mình có kiến thức hơn so với kẻ ngốc này, liếc mắt nhìn nàng khinh thường nói: "Heo mẹ căn bản không thể leo cây được, em chỉ cho ta xem chỗ nào có heo mẹ leo cây a."

"Tiểu thư, người nói như vậy liền không đúng, heo mẹ thật có thể ở trên cây, chúng ta đem nó đặt trên cành cây, vậy cũng là lên cây!"

"... Ngụy biện!"

"Là lẽ phải!"

"..."

Như Lam ở bên cạnh rót trà cho hai người mặt không thay đổi nhìn các nàng, đột nhiên nói: "Vương phi, Ôn phu nhân, xin hai người đừng dạy hư tiểu quận chúa, vương gia sẽ tức giận."

Nghe xong hai người liền cúi đầu nhìn xuống tiểu bánh bao khôn ngoan đang được người ôm, chỉ thấy nàng mở đôi mắt to đen bóng nhìn các nàng, khuôn mặt nghiêm túc trên thân người nho nhỏ thật sự rất đáng yêu. Nhưng mà đối diện với cặp mắt tròn to ngây thơ kia, hai người liền đồng thời chột dạ, Túc vương phi vội vàng sửa chữa: "Sở Sở, con cái gì cũng không nghe thấy, phải không?"

Tiểu bánh bao nhìn mẹ nàng thân thiết, nàng mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng cá tính thì cực kì nghiêm túc, vươn cánh tay nhỏ bé trắng nộn nói: "Tin lời nam nhân, trư trư lên cây!" Nghĩ nghĩ lại nói: "Phụ thân nói, nam nhân nhất ngôn cửu đỉnh, có thể tin!"

"..."

Túc vương phi trong lòng vô cùng phức tạp ôm tiểu bánh bao lại đây, thở dài nhéo lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của nàng, rồi thả nàng xuống đất nói: "Được rồi, tiểu hài tử nên hoạt động nhiều, đi chơi đi, nương và Thúy di còn có chuyện cần nói."

Tiểu bánh bao vẻ mặt nghiêm túc nói: "Không chơi, phải đi học!" Sau đó giống như người lớn nghiêm túc hành lễ chào, rồi mới để nha hoàn mang nàng ra ngoài.

Túc vương phi che mặt, trong lòng khóc ròng, nữ nhi nghiêm túc như vậy, còn có lão cha siêu cấp nghiêm túc như vậy, sau này thực sự sẽ có nam nhân nào đủ can đảm tới cửa cầu hôn sao? Sẽ không thực sự dùng tới quyền thế ép người ta cưới nữ nhi chứ?

Như Thúy cô nương lại không cảm thấy tiểu quận chúa như vậy có cái gì không tốt, cười híp mắt cùng tiểu bánh bao vẫy tay, chúc nàng học tập thật tốt, mặt mày đều tràn ngập ý cười.

Túc vương phi thấy một màn như vậy, trong lòng có chút đáng tiếc năm ấy nàng vì cứu Ôn Lương mà bị thương ở vùng bụng, nếu không đứa nhỏ của nàng và Ôn Lương nhất định sẽ thập phần đáng yêu, nếu giống Ôn Lương, tuyệt đối sẽ là một mỹ nhân tuyệt sắc, nếu giống nha đầu kia, sẽ là một người ngốc chuyên đi tức chết người ta, vô luận đứa nhỏ giống ai cũng sẽ rất đáng yêu và thú vị, đáng tiếc a...

Như Thúy cô nương cũng không biết Túc vương phi đang thương tiếc cho nàng, lại cùng nàng nói về chuyện hôm trở lại phủ Trấn quốc công. Hôm nay sang Túc vương phủ chơi chủ yếu là bị Túc vương phi đưa thiếp bảo trở về, chủ yếu là vì quan tâm Như Thúy cô nương bị lời đồn đại không hay, lại không nghĩ đến người trong Trấn quốc công phủ sẽ phản ứng lớn như vậy.

Túc vương phi cảm thấy phản ứng của phủ Trấn quốc công rất bình thường, nàng đã gặp qua Trấn quốc công mấy lần, biết lão Trấn quốc công tính tình cổ hủ, tức giận là điều có thể đoán trước. Nhưng chuyện này đều do Như Thúy ngốc mà thành, Túc vương phi cảm thấy bọn họ tức giận cũng vô dụng thôi. Kỳ thực lời đồn đại truyền thành như vậy Túc vương phi lúc trước mới nghe được, cũng là được không, lại một lần nữa thấy được trình độ tám của người trong kinh thành, nhớ lại ngày đó nàng không phải cũng bị những kẻ nhàn đến trứng đau đó đánh cược khi nào thì mình bị khắc chết sao?

"Đúng rồi, ngày mai là tiết hạ nguyên, hai người phải trở về tế tổ, mới náo loạn chạy ra lại phải đi về, đến lúc đó cẩn thận một chút." Túc vương phi dặn dò, mặc dù biết rõ mình không cần lo lắng cho nha đầu ngốc mà siêu cấp may mắn này làm cái gì, nhưng loại tâm tình gả nữ nhi này luôn làm cho nàng nhịn không được mà bận tâm. Lại nói, vương gia vẫn luôn coi Ôn Lương như nhi tử ruột thịt của mình mà quản giáo hắn, kỳ thực Như Thúy cũng coi như là con dâu của vương gia đi?

Túc vương phi lại lâm vào một mớ những suy nghĩ rối rắm của riêng mình.

"Yên tâm đi tiểu thư, người cho dù không tin Ôn đại nhân cũng phải tin tưởng em chứ ~~" Như Thúy cô nương cho rằng nàng lo lắng là bởi vì lời đồn đại việc lần trước thiếu chút nữa cùng công công bà bà nháo một trận, lập tức bảo đảm: "Em sẽ hiếu thuận công công bà bà, thân thiết với chị em dâu!"

—— Không phải thế, ta là sợ em trong lúc vô ý tức chết bọn họ, đến lúc đó em sẽ trở thành lời đồn đại lớn nhất kinh thành! Túc vương phi ở trong lòng châm chọc.

Trò chuyện với Túc vương phi trò chuyện, Như Thúy cô nương lại chạy đi xem tiểu bánh bao của Túc vương phủ cùng tiểu thiếu niên

- ảnh vệ của nàng đang cùng đội trưởng đội thị vệ trong phủ tập võ, kinh ngạc hỏi Túc vương phi: "Tiểu thư, tiểu quận chúa là nữ hài nhi, vì sao lại cho nàng học võ?"

Túc vương phi ánh mắt mơ hồ: "Sở Sở muốn học, vương gia cho phép..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!