Chương 29: (Vô Đề)

Chuyện thái hậu triệu kiến Như Thúy cô nương tưởng rằng sẽ khép lại tại đây, lại không ngờ việc này sẽ trở thành lời đồn đại hàng đầu kinh thành vào ngày mai. Sau chuyện "Chim sẻ biến phượng hoàng", "Từ nha hoàn trở thành phu nhân nhà quan", Như Thúy cô nương lại một lần nữa nổi danh, nhưng thanh danh lần này có chút hung bạo.

Loại lời đồn như thế này, kỳ thực chính là nói nhảm cho qua ngày, nói cho dễ nghe chính là một lời nói vô căn cứ, cứ thế được truyền miệng mà không hề có chứng cứ xác thực nào.

Mà chuyện phát sinh đêm đó của Như Thúy cô nương cùng với đại công chúa và nhị hoàng tử bị ai đó âm thầm truyền ra ngoài cung chỉ trong vòng một ngày, sau đó truyền đạt lại khắp nơi, khi còn chưa kịp phân biệt thật giả đúng sai, lời đồn đại đã truyền thành n cái phiên bản, tốt xấu đều có.

Mà khi Hồ thái y nghe thấy lời đồn đại nói cháu dâu hắn hung tàn, đã là ngày hôm sau, hơn nữa lại là lời nói xấu không thương tiếc về nàng, hắn lập tức kích động.

Hồ thái y là viện trưởng thái y viện, cũng là thái y già nhất trong thái y viện tính đến thời điểm này, là nguyên lão được thái hậu lẫn hoàng đế kính trọng.

Hồ thái y tên thật là Hồ Chính Khanh, là con nhà nghèo khó. Tuy xuất thân nghèo khó, nhưng tổ tiên của ông từng là thái y nổi tiếng tiền triều, về sau Hồ gia sa sút làm cả một gia tộc họ Hồ suy tàn, thẳng đến thế hệ của ông, chỉ còn lại là nhất mạch đơn truyền (mỗi đời chỉ có một người con duy nhất). Hồ thái y mặc dù xuất thân bần hàn, lại một lòng khắc ghi tổ huấn, chuyên tâm nghiên cứu y thuật.

Mà cũng vì vậy, ông đã bỏ lỡ mất vài mối hôn sự, đến khi ông học nghệ thành tài tinh thông y thuật, tuổi của ông cũng đã lớn, vẫn là một người cô đơn. Lúc người thân của ông bắt đầu vì hôn sự của ông mà lo lắng, liên tiếp tìm bà mối để tìm vợ cho ông, Hồ thái y lại có duyên chữa khỏi căn bệnh lâu năm của Đàm tiểu thư, người của Đàm gia vô cùng cảm kích ông, liền đem Đàm tiểu thư cũng vì chữa bệnh mà quá lứa lỡ thì còn đang một mình gả cho ông.

Nói đến Đàm gia ở Bình Tân, không ai không biết gia tộc lâu năm này, ngay cả hoàng thất cũng đều kính trọng khách khí ba phần. Mặc dù tiểu thư nhà bọn họ bởi vì chữa bệnh mà thành gái lỡ thì, nhưng cũng không phải một đại phu nhà nghèo có thể xứng đôi, nhưng người Đàm gia lại không so đo thân phận khác biệt liền đem tiểu thư nhà mình gả cho Hồ thái y.

Mà chuyện này, là do đủ các loại nguyên nhân tạo thành, nhưng vẫn có thể xem là một câu chuyện về nhân duyên được mọi người ca tụng.

Hồ thái y mặc dù thành con rể Đàm gia, nhưng cũng không vì thế mà kiêu ngạo tự đắc, tiểu thư Đàm gia cũng là một người khiêm tốn khéo léo, cùng trượng phu chịu thương chịu khó, phu thê ân ái, mặc dù trải qua ngày tháng nghèo khó, nhưng cũng có chút tiêu dao tự tại. Ba năm sau khi thành thân, Đàm gia tiểu thư khi đó đã hai mươi chín tuổi sinh hạ một nữ nhi, hai vợ chồng yêu nhau say đắm.

Khi nữ nhi mới sinh ra, Hồ thái y được Đàm gia tiến cử vào kinh, ông thi đậu trong kì thi ba năm một lần thi vào thái y viện, thuận lợi trở thành ngự y, mang theo thê tử cùng nữ nhi lên kinh thành định cư.

Hồ thái y cả đời này chỉ cưới một thê, bên người không có thông phòng thị thiếp, thê tử vì ông sinh một nữ nhi, mặc dù không có nhi tử kế thừa y thuật nhưng ông cũng không cảm thấy tiếc nuối, mỗi năm khi về thăm lại Bình Tân ông đều cùng thê tử đến Đàm gia bái phỏng, tính tình nho nhã ôn hòa khiến bọn tiểu bối ở Đàm gia kính trọng yêu thích, mà ông cũng đem bọn tiểu bối Đàm gia trở thành con của mình mà bảo vệ.

Đến khi nữ nhi của Hồ thái y được gả đi, Đàm gia lại có tiểu thư gả đến kinh thành, trở thành Trấn quốc công phu nhân. Trấn quốc công phu nhân là đích nữ Đàm gia, thê tử của Hồ thái y cũng là cô ruột của nàng, Trấn quốc công phu nhân khi gặp Hồ thái y vẫn cung kính kêu một tiếng dượng, đối với ông phi thường kính trọng. Khi Trấn quốc công phu nhân sinh ra hai đứa bé, hai đứa bé này cũng thường thân thiết với Hồ thái y hơn.

Sau khi Trấn quốc công phu nhân qua đời, Ôn Lương cùng Trấn quốc công nháo tới mức bị trục xuất khỏi gia môn, cũng là Hồ thái y chứa chấp người thiếu niên không xu dính túi, lo lắng chăm sóc cho hắn.

Sau khi trải qua những năm tháng khó khăn vất vả, trong lòng Hồ thái y, Ôn Lương giống như con ruột của lão. Khi Ôn Lương cùng lão Trấn quốc công nháo đến bị trục xuất khỏi gia môn, ông thiếu chút nữa khống chế không được đem hòm thuốc đến quăng vào mặt lão Trấn quốc công mặt mày lúc nào cũng cau có kia, về sau Ôn Lương đòi đi biên cảnh, Hồ thái y lại bắt đầu vì hắn mà lo lắng, mỗi tháng đều phải sai người đi hỏi thăm, lão rất sợ đứa nhỏ này hận đời rồi nghĩ quẩn trong lòng mà làm anh hùng hy sinh trên sa trường, thật vất vả đến khi Bắc Việt đầu hàng, đứa nhỏ Ôn Lương này rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt mà trở về, Hồ thái y vừa mới an lòng về đứa nhỏ này cũng bắt đầu suy tính tìm thê tử cho hắn an cư lạc nghiệp. Ai biết sự tình lại không kịp trở tay như thế, Ôn Lương sống chết đòi lấy một nha hoàn vào cửa làm chính thê, làm toàn bộ dư luận xôn xao, chờ đến khi ông phục hồi lại tinh thần, đứa nhỏ kia đã bảo hoàng đế hạ chỉ tứ hôn cho hắn, làm ông tức đến nỗi không thở nổi thiếu chút nữa là đi luôn rồi.

Được rồi, vô luận như thế nào thì miễn sao hắn vui vẻ là được, hiện tại vợ cũng cưới rồi, tiếp theo liền vui vẻ mà sống qua ngày, hai vợ chồng sớm ngày sinh một tôn tử mập mạp cho ông ôm mới là đạo lý nha. Nhưng ai biết, bất qua mới có vài ngày, đứa nhỏ này lại gặp chuyện không may, vợ hắn thế nhưng lại hại công chúa và hoàng tử bị thương tới nỗi bị thái hậu triệu tiến cung chất vấn.

Ai mà không biết thái hậu ban đầu có ý định đem đại công chúa gả cho Ôn Lương, mà hắn lại cố tình chọn trúng nha hoàn bên người Túc vương phi, cứng rắn từ chối sự sắp đặt của thái hậu, mà thái hậu lại là người trọng sỉ diện, không hành hạ vợ ngươi mới là lạ. Thái hậu triệu người tiến cung lần này, nhất định sẽ không chỉ trừng phạt người không đâu, sẽ còn có hành động khác.

Về sau Hồ thái y lại nghe nói, thái hậu nhân dịp đại công chúa và nhị hoàng tử bị thương mà gây khó dễ hai người.

Nội tình bên trong bị phong tỏa, có lẽ là hoàng gia cũng không muốn đem chuyện này làm rõ, cho nên người trong cung đều bị hạ lệnh cấm, thế nhưng việc này cũng đủ làm Hồ thái y hết hồn. Nghe nói đại công chúa và nhị hoàng tử bởi vì Ôn phu nhân mới bị thương, thái hậu đem người triệu đến trong cung vấn tội. Nghe thế nào cũng là Ôn phu nhân hãm hại hoàng tự a, thái hậu không nhân cơ hội này mà lột của ngươi một lớp da mới là lạ!

Khi đó Hồ thái y vừa mới tan tầm trở về, cùng thê tử ngồi ở trong đại sảnh uống trà, đối diện bọn họ là ngoại tôn nữ nhi Tôn Tiếu Tiếu mới từ Giang Nam đến thăm bọn họ, nữ hài nhi thập phần tiếu mỹ lanh lợi, lúc cười lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào, người gặp người thích. Tổ tôn ba người đang cười nói vui vẻ, nghe thấy quản gia truyền đến tin tức này, Hồ thái y giật mình ngây ngốc, sau đó máy móc đứng dậy, hét to phải đi Ôn phủ.

"Lão gia, đừng nóng vội, thiếp thân cảm thấy không có việc gì." Hồ lão phu nhân kéo trượng phu, tinh tế khuyên: "Đây chỉ là lời đồn bên ngoài mà thôi, đã qua một ngày, nếu thật có việc gì thì đứa bé Lương ca nhi kia cũng đã cho người đến thông báo."

Chuyện này Hồ thái y biết được cũng có chút chậm, hôm qua Ý thái phi ở phủ Tĩnh vương phát bệnh, ông bị kêu đi Tĩnh vương phủ ở đó cả ngày, căn bản không biết tin tức bên ngoài, cho tới hôm nay mới được nghe quản gia bẩm báo.

Hồ thái y vẫn không yên lòng, nói muốn đi Ôn phủ một chuyến, mặc dù hai bên chỉ là quan hệ trưởng bối cùng vãn bối sẽ không thân thiết như vậy, nhưng hắn là thật tâm đem Ôn Lương trở thành cháu ruột, thấy không yên tâm, rất sợ lời đồn đại kia là thật, Ôn Lương sẽ chịu thiệt thòi lớn. Mà vì vậy, trong lòng cũng sinh ra bất mãn với thê tử của Ôn Lương.

Hồ lão phu nhân thấy không thể khuyên bảo, thấy tiểu tôn nữ bên cạnh tò mò nhìn, liền cười nói: "Lão gia muốn đi thiếp thân cũng không ngăn, để Tiếu Tiếu bồi ông đi, cũng cho nàng gặp mặt biểu tẩu." Hồ lão phu nhân mặc dù cũng muốn đi xem, nhưng lớn tuổi rồi, đi vài bước đã mệt không chịu nổi, muốn đi cũng không cách nào đi được, tránh đem lại phiền phức cho mọi người xung quanh.

Hồ thái y nghe xong, nhìn sang tôn nữ khôn ngoan đáng yêu, còn có chút chần chừ, lại thấy nữ hài nhi cười nói: "Ông ngoại, cháu đã thật lâu không gặp biểu ca, nhân dịp này cũng muốn đi gặp biểu ca và biểu tẩu đi."

Hồ thái y nghĩ lại cũng cảm thấy có lý, liền gật đầu.

Hạ nhân rất nhanh đã chuẩn bị xe ngựa, tổ tôn hai người liền vội vàng lên xe ngựa, thúc giục người đánh xe đi tới phủ thái sư.

Xe ngựa rất nhanh đã tới Ôn phủ, bọn họ mới vừa đến Ôn phủ không lâu, liền phát hiện Ôn phủ rất loạn, mọi người đều chen chúc bên cạnh hồ nước, không biết đang làm gì.

Quản gia Minh thúc rất nhanh liền tới, trừng mắt với người gác cổng, có lão thái gia đến không bẩm báo gì hết mà lại đưa người vào trực tiếp, thật sự là một người gác cổng không làm tròn phận sự.

"Minh quản gia, đây là..." Hồ thái y cau mày, trong mắt thể hiện sự bất mãn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!