Chương 22: (Vô Đề)

Ôn Lương nhìn chăm chú đứa nhỏ trước mắt, mặt mày ôn nhuận, khí độ bất phàm, tuổi tuy còn nhỏ nhưng đã có xu hướng trở thành một bậc quân tử. Hắn biết trong hoàng thất chưa bao giờ có người nào là đơn giản, mặc dù đế vương hiện tại nhân hậu anh minh, nhưng các hoàng tử theo tuổi tác lớn dần, cũng có tâm tư riêng. Qua mấy năm nữa, lúc hoàng thượng già rồi mà các hoàng tử đến tuổi thành niên, không biết sẽ trở thành cục diện như thế nào.

Hắn chỉ hi vọng, đế vương hiện tại sẽ không đi trên con đường tiên đế đã đi. Đương nhiên, có lẽ có Túc vương ở đây, có thể tránh được một trận gió tanh mưa máu như năm xưa.

Thế nhưng, nếu ngay cả một đứa bé như thế này cũng đã bắt đầu tính kế với hắn, trong lòng hắn quả thật có loại cảm xúc không biết nói gì. Loại cảm giác này thực sự là quá tệ, lại làm cho hắn nhớ tới cái đêm của mười mấy năm trước, nhị ca hắn đã bị hại chết tại cái hoàng cung tráng lệ này, tuổi còn nhỏ nên hắn chỉ có thể ôm cơ thể dần dần lạnh băng cứng ngắc của nhị ca hắn mà khóc rống không ngừng.

Có lẽ, đúng như nhị ca nói, hoàng cung này không thích hợp với hắn, hắn nên có thể đi bao xa liền đi thật xa đi.

"Ôn tiên sinh, đệ tử nói như vậy có đúng không?" Đại hoàng tử dò hỏi.

Ôn Lương thất thần chỉ là trong nháy mắt, trên mặt mỉm cười rất hoàn mỹ che giấu hắn đã thất thần, nói: "Đại hoàng tử có thể nghĩ như vậy là rất tốt, nhưng đêm đã khuya, cửa cung rất nhanh muốn khóa, đại hoàng tử nếu còn có vấn đề gì thắc mắc có thể hỏi thần vào buổi học ngày mai."

Đại hoàng tử khoát tay áo, nói: "Ôn tiên sinh yên tâm, nếu là chậm trễ canh giờ, Ôn tiên sinh có thể ngủ lại trong cung. Phụ hoàng từng nói, tiên sinh là sư phụ của ta, cho phép tiên sinh ở Tuyên Đình các nghỉ ngơi."

Ôn Lương chỉ cười cười, từ chối cho ý kiến. Đế vương ban ân tuy tốt, nhưng có nhà mà không trở về nam nhân này cũng có một chút vấn đề.

Đại hoàng tử thấy không thể khuyên, chỉ có thể thất vọng đem một xấp giấy Tuyên Thành tràn ngập chữ viết đưa cho hắn: "Đêm nay mạo muội gọi tiên sinh đến, trừ có vấn đề không thể chờ đợi được muốn hỏi tiên sinh, còn có sách luận mà học sinh đã hoàn thành, liền muốn đem cho tiên sinh coi."

Ôn Lương liếc mắt một cái, đây là bài tập hắn giao cho các hoàng tử, yêu cầu họ hoàn thành sách luận, đại hoàng tử tài hoa không tệ, ở phương diện sách luận kinh sử rất có thiên phú, so với các hoàng tử nhỏ hơn khác hơn được mấy phần.

Ôn Lương không nhìn, đem nó cất xong, sau đó nói với đại hoàng tử: "Đại hoàng tử, sách luận này thần đem về nhìn kỹ, ngày mai đi học thần sẽ viết nhận xét chú thích vào và trả lại ngươi."

Đại hoàng tử có vẻ hơi thất vọng, nhưng vẫn là mỉm cười gật đầu.

Ôn Lương lại nhìn đại hoàng tử một cái, sau đó cáo từ ly khai.

Đại hoàng tử vẫn khiêm tốn mỉm cười lúc Ôn Lương rời đi, chậm rãi thu lại, ánh mắt thâm thúy nhìn theo phương hướng hắn ly khai, chân mày hơi nghiêm lại.

"Đại hoàng tử." Tiểu thái giám tiến lên kêu một tiếng, thấy đại hoàng tử nhìn qua, nhanh chóng nói: "Đại hoàng tử, sự tình đã làm thỏa đáng."

Đại hoàng tử mặt mày cực kì ôn nhã, nhàn nhạt cười, nói: "Ừm, Dao công chúa và nhị hoàng tử đã đi?"

"Đúng vậy."

Nghe xong, đại hoàng tử nhẹ nhàng cười, "Rất tốt, phân phó người phía dưới đừng lộ ra sơ hở, nếu bị bắt được, liền ép hắn thắt cổ tự tử thôi."

Trên người tiểu thái giám đổ mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cung kính đáp một tiếng.

***

Ôn Lương cũng không có đi thẳng đến Nam Cung môn, mà mang theo Thượng Khê cùng một thái giám trung niên dẫn đường gấp gáp hướng một chỗ cung điện hẻo lánh bước tới.

Vị thái giám trung niên này là người của hắn để lại trong cung, đối với nơi giàu sang xa hoa như thế này, hắn chưa từng có quá nhiều hảo cảm. Cho nên, sau khi rời khỏi điện Tường An của đại hoàng tử, hắn rất nhanh liền từ thái giám này biết được nương tử nhà mình bị mang đi nơi nào.

Thế nhưng lại là Chiêu An cung, đây chính là nơi được đồn đại âm khí nặng nhất trong cung, không biết có bao nhiêu cung nhân chết oan ở đây, còn có những chuyện ma quái thường xảy ra ở nơi này, bình thường vào lúc nửa đêm, cung nhân chắc chắn sẽ không đến loại địa phương này. Nha đầu nhà hắn bị mang đi vào trong đó, không phải có suy nghĩ muốn dọa nàng sao?

Lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi, Ôn Lương chỉ hi vọng tình huống không nên quá tệ, nha đầu kia mặc dù bình thường có vận may không thể tưởng tượng nổi, nhưng đang ở nơi phức tạp nhất xấu xa nhất trên đời này, tất cả đều khó lòng phòng bị, coi như là thần may mắn thì cũng bị hại. Đây không phải là điều hắn muốn thấy, hắn cưới nàng, là vì cho nàng một danh phận, sau đó chính thức đem nàng trở thành cuộc sống của mình, một ngày không gặp liền cảm thấy trống trải...

Ôn Lương suy nghĩ rất nhiều, một đường đi nhanh, đã quên chuyện ma quái đồn đại trong Chiêu An cung, càng không nhìn đến hoàn cảnh âm trầm khủng bố kia, một đường tìm kiếm. Sau đó, khi thấy hiện thực cùng những gì mình tưởng tượng hoàn toàn khác xa, nhịn không được đứng ngốc ra một chỗ, trong lúc nhất thời phản ứng không kịp.

Là hắn hoa mắt sao? Vì sao nha đầu nhà hắn lại đang rất hung hãn một bên giẫm lên cái bóng người mặc bạch y, một bên an ủi hoàng tử và công chúa bị dọa tới chấn kinh? Cái này và hiện thực không hợp a!

Trong lúc Ôn Lương bị sự tình phát triển trước mắt làm cho ngây ngốc, thái giám dẫn đường kia cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh liền yên lặng rời khỏi Chiêu An cung trước khi bị người khác chú ý.

"... Các ngươi đừng sợ, quỷ này không đáng sợ. Ngươi nhìn đi, hắn run rẩy giống như triệu chứng của người điên, hoàn toàn không có năng lực nhảy lên cắn chúng ta đâu." Như Thúy cô nương tận lực an ủi hai người thiếu niên thiếu nữ bị dọa đến thần trí không rõ.

Đại công chúa được người đỡ, mặc dù cảm thấy đá như vậy rất đau chân, nhưng lúc này không thể nghĩ nhiều hơn, đối Như Thúy cô nương vừa lớn mật đuổi tà ma đi tràn đầy kính phục, nuốt nước bọt nhỏ giọng hỏi: "Hắn... ngươi vì sao đá... phía dưới của hắn?". Đại công chúa có chút hiếu kỳ, chẳng lẽ còn có chuyện gì nàng không biết?

Nhị hoàng tử đồng dạng xanh mặt, nghe thấy lời nói hiếu kỳ của đại công chúa, trong nháy mắt chỉ cảm thấy đản đau cúc chặt, vị Ôn phu nhân này so với trong tưởng tượng còn muốn hung tàn đáng sợ hơn a. Mà Như Thúy cô nương trả lời càng làm cho thế giới quan của nhị hoàng tử bị đả kích nghiêm trọng, tam quan gì đó bị phá vỡ, không còn giới hạn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!