Chạng vạng, Sở Bá Ninh từ quân doanh đi ra, một đạo
thân ảnh liền nhảy qua, nếu không phải nhìn ra thân phận người nọ, Sở
Bá Ninh thiếu chút nữa cho thị vệ phía sau đem người đá ra ngoài.
"Ninh ca ca~~"
Triệu Kỳ Hoa mặt đoan trang ngọt ngào cười hướng Sở
Bá Ninh kêu.
Bởi vì nữ nhân không được vào quân doanh, cho dù nàng
là con gái của Triệu tướng quân, luật này cũng là không đổi, Triệu
Kỳ Hoa đành phải đành ở bên ngoài quân doanh nằm vùng chờ Sở Bá Ninh
đi ra. Tuy rằng gió bắc rét lạnh thổi khiến cho mặt nàng đều hồng,
một thân lạnh buốt, nhưng khi nhìn đến Sở Bá Ninh, cảm thấy vậy cũng
đáng.
Sở Bá Ninh hơi chau mày, nghiêm túc nói: "Kỳ Hoa, bổn
vương là trưởng bối của ngươi, ngươi nên gọi bổn vương là thúc thúc."
"……."
Ôn Lương đang vịn vào cây cột gỗ bên cửa quân doanh
nghe lén thiếu chút nữa nhịn không được lăn lộn dưới đất, cười đến
mức không thẳng nổi thắt lưng.
Ai uy, Vương gia, cho dù ngài không nhìn ra tình cảm
tinh tế của cô nương nhà người ta cũng không quan trọng, nhưng cũng
đừng nên đả kích người ta như vậy a! Phốc — thúc thúc, con khỉ á,
đúng là làm tổn thương tấm lòng chất phác của tiểu cô nương a.
Triệu Kỳ Hoa nhìn gương mặt tuy là nghiêm túc kia, nhưng
thực trẻ tuổi cũng thực tuấn tú, nhưng thế nào cũng không gọi nổi
hai tiếng "thúc thúc", vì thế nàng đem lời của Sở Bá Ninh hoa hoa lệ
lệ coi nhẹ, nói: "Ninh ca ca, ta muốn biết ngươi vì sao lại cưới Túc
Vương phi, ngươi lúc trước không phải nói nếu muốn cưới Vương phi, sẽ
để ta giúp ngươi chọn sao? Ninh ca ca, ngươi không tuân thủ hứa hẹn."
Sở Bá Ninh liếc mắt nhìn vvị quân sư bất lương đang
vị ở cửa quân doanh, còn có mấy bóng người lén lút phía sau hắn,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!