A Nan lần nữa bị hung tàn của Vương gia nhà nàng làm tỉnh lại.
Bởi vì quá lâu, đầu óc có chút hỗn loạn, không biết qua hai
kiếp đến nay mình đã lại phạm vào lỗi gì. Hình như mình vẫn an phận đi học, an
phận lớn lên, an phận tốt nghiệp đi tìm công việc bình thường. Nhàn rỗi thì
cùng bạn bè đi dạo phố, xem phim, đi ăn vài món ngon, hát Karaoke, trượt băng,
đi đường gặp mĩ nam mĩ nữ thì thảo luận hâm mộ… Mỗi ngày đi làm về nhà, sẽ đối
mặt với việc mẹ già nhắc đi nhắc lại: "Khi nào thì con kết hôn, con nhìn chị họ
của con đi, cùng tuổi với con, nhưng đã sinh hai ba đứa rồi đó."…. vân vân. Sau
đó là ba ba nghiêm túc nhắc lại: "Tìm bạn trai tốt, đem về nhà ra mắt, nhân phẩm
không tốt, thì tuyệt đối không gả…"…
Khi đó nàng rất bình thường cũng rất hạnh phúc, nàng là người
không có cá tính, không có tài sản giàu có, tự do tự tại, có chút thiện lương,
cũng không quá đáng ích kỷ, gặp chuyện cần tương trợ mà đủ sức thì sẽ ra tay…
Tầm mắt mông lung dần thanh tỉnh, nam nhân ở trước mắt có
gương mặt thanh tú, vẻ mặt vừa nghiêm túc lại vừa nghiêm chỉnh, nhưng việc hắn
làm lại không hề nghiêm túc chút nào.
A Nan nghiêng đầu, cầm lấy cái tay đang véo mặt mình, sau đó
há mồm ngậm lấy nó.
"Mở miệng ra, ngươi là mèo sao?"
Sở Bá Ninh hừ một tiếng, hàm răng trắng mịn gặm mu bàn tay hắn,
không thể nào đau. Chỉ là cái lưỡi ướt át mềm mại lướt qua da thịt mang đến cảm
giác tê dại
A Nan ngây người, hồi lâu mới biết người mình cắn là ai, sợ
đến vội vàng há miệng, hoảng sợ nhìn hắn.
Sở Bá Ninh không ưa bộ dáng này, sắc mặt khẽ biến thành lạnh
lùng, lần nữa véo mạnh lên gương mặt nàng.
A Nan không biết hắn hôm nay bị làm sao, nhưng mặt mình bị
người khác véo, cảm giác thật không tốt.
Không đau, nhưng có mấy phần uất ức. Không biết có phải là
chưa tỉnh, còn chưa thích ứng với ánh sáng, mắt có mấy phần cay cay, nước mắt
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!