Những tên Bắc Việt đánh lén rất nhanh bị binh lính cứu viện
của Đại Sở tiêu diệt, hiện trường toàn mùi máu tươi, phần còn lại của taychặt đứt
tán loạn trên chiến trường, có người Bắc Việt, có người Đại Sở, giống như địa
ngục tu la. Nhìn đồng bạn bị chết, vẻ mặt bọn thị vệ thê lương, mấy nha hoàn phủ
Túc Vương cũng thiếu chút nữa ói ra cả mật xanh, há miệng run rẩy đứng chung một
chỗ, thần sắc sợ hãi.
Nhưng những thứ này đều không khiến người ta sợ, làm cho người
ta sợ hơn chính là –
"Vương, Vương gia……"
Như Lam run run nhìn Sở Bá Ninh đột nhiên xuất hiện, còn
chưa kịp vui mừng, đã phát hiện ra vẻ mặt của nam nhân này thì lộ vẻ mặt kinh
hãi như gặp quỷ, thiếu chút nữa cho rằng người phía trước chỉ là giống Vương
gia thôi, vẻ mặt này kinh người quá… Vương gia làm sao có thể có thần sắc kinh
sợ này đây? Cái này thật không hợp lí! Thật là đáng sợ!
Như Lam: >__
Chờ khi Như Lam phát hiện ra A Nan ngất xỉu, nhất thời kinh
hoàng, không kịp nhìn rõ vẻ mặt của Sở Bá Ninh, lo lắng muốn nói cái gì thì cảm
giác trong ngực bỗng nhẹ đi, đột nhiên phát hiện người trong ngực mình đã dời đến
ngực của Sở Bá Ninh.
Sở Bá Ninh nhẹ nhàng vuốt gương mặt gầy, vết thương trên
trán làm hắn thấy hết sức chướng mắt. Lúc này nàng đang hôn mê bất tỉnh, hắn
không kịp so đo nàng vì sao đang êm đẹp lại xuất hiện nơi này, lòng tràn đầy
gương mặt của thiếu nữ trong ngực.
"Vương phi thế nào rồi?"
Lời nói vừa lạnh lại vừa cứng giống như tảng băng đập vào
lòng Như Lam, để nàng trải như vừa qua mùa đông trên núi tuyết, bị nước đá đổ
vào, cả người cóng đến run run. Nhưng nàng cũng không dám chậm trễ, gấp rút
nói: "Vương, Vương gia, Vương phi sốt cao, cần lập tức đưa đi gặp đại phu… Còn
nữa, Vương phi vừa bị ngã ngựa, trán bị đập vào đá …."
Như Lam không nói được nữa, bởi Vương gia đã thật nhanh gạt
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!