Cha con An Dương lúc này cũng không biết ý nghĩ của thái y,
nghe được lời thái y nói, rối rít thở phào nhẹ nhõm.
Thái y lại chữa cho An Dương Vương phi tỉnh dậy, An Dương
Vương phi rất nhanh liền tỉnh, sau đó thấy đứa con trai sắc mặt tái nhợt trên
giường, không khỏi che khăn bật khóc lên, thật sự là ruột gan đứt từng khúc,
cho đến khi thái y lặp lại đoạn thoại mới ngưng nước mắt.
Thái y cho người lấy giấy mực, kê mấy phương thuốc, sau đó dặn
dò chú ý —— giống như là trong vòng một năm không thể gần nữ sắc á…, giữ vững
thanh tâm quả dục á…, kiêng rượu, thịt, sắc á…… Hoàn toàn là chép lại cuộc sống
của hòa tượng, làm việc và nghỉ ngơi, hòa thượng bình thường làm sao, Sở Khiếu
Thiên sau này liền làm như thế đó.
Vợ chồng An Dương nghe rất nghiêm túc, liên tiếp gật đầu. Sở
Khiếu Thiên mặt tái xám, hắn không thịt không vui, lại không thể thiếu thức ăn
ngon, muốn tỉ mỉ tinh mỹ, làm sao có khả năng chịu được cuộc sống thanh quả. Mà
An Dương Vương phi thấy đứa con trai mặt tái xám, lại bắt đầu khóc, vuốt mặt
con trai, tim gan đều đảo lộn.
Thái y giao phó xong chú ý xong, cầm hòm thuốc mà bước đi
thẳng.
"Ô ô ô…… Rốt cuộc là ai ác độc như thế, dám… làm tổn thương
con trai ta như vậy, đây không phải là muốn chúng ta về sau tuyệt tử tuyệt tôn
sao?" An Dương Vương phi lau nước mắt căm hận nói. Bà cũng biết đứa con trai có
đức hạnh gì, cho là nhất định là bên ngoài có người oán hận với con trai nàng mới
biến hắn thành như vậy, lập tức muốn giết kẻ đả thương con trai mình.
An Dương vương cũng giận tím mặt, giận đến trán nổi gân
xanh. "Ghê tởm, rốt cuộc là điêu dân nào lớn mật như thế dám đả thương con ta?!
Bổn vương không trảm cửu tộc hắn, cũng sẽ để cho hắn nếm thử một chút ảm giác
này!!"
"Đúng, Vương gia, tuyệt đối không thể bỏ qua cho ác nhân đả
thương Khiếu nhi. Con em Hoàng thất cũng dám đả thương, đây không phải là muốn
tạo phản sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!