A Nan mặt
tràn đầy từ ái, dùng mắt mắt trìu mến nhìn nhân sâm, bộ dáng không
có tiền đồ khiến Như lam nghiêng đầu, nhắm mắt làm ngơ. Giống như A
Nan còn có Như Thúy, nha đầu này cũng đang nhõ dãi thèm thuồng nhìn
nhân sâm.
"Tiểu thư,
nếu đem địa tinh này bán, chúng ta chắc chắn phát tài đó!" Như Thúy
lau nước miếng nói.
"Không có
tiền đồ!" A Nan làm bộ đánh nàng, "Đây là đồ tốt để cứu mạng đó,
ngàn vàng khó mua, em lại dám nói bán nó đi, thật không có kiến
thức!"
Đem nha
hoàn không có kiến thức kia giáo huấn một trận, A Nan cẩn thận từng
li từng tí đem nhân sâm để vào trong hộp, trinh trọng giao nó cho Như
Lam, để nàng cất đi, không chừng một ngày nào đó sẽ phải nhờ nó
cứu mạng, dù sao có nó trong tay, coi như là thần y rồi!
A Nan rất
có gắng mới đem cảm giác hưng phấn có được bảo bối mà đè xuống,
sau đó mới nhớ lại chuyện hôm nay vào cung, lập tức cho người mời An
ma ma tới.
"Vương phi,
ngài tìm nô tỳ có chuyện gì?" Sau khi An ma ma đi vào, trực tiếp hành
lễ.
A Nan gọi
dậy, mang nụ cười thân thiện trên mặt nói: "An ma ma, hôm nay vào cung,
mẫu hậu nói với bổn cung, hai cô nương Họa Ý, Phong Nhã có thể để
bổn cung làm chủ an bài. Ngươi xem, đem hộ dán hoàn trả lại cho họ,
cho các nàng chút bạc rồi trả về được không?"
Ở thời
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!