"Vương gia,
Vương phi, Thi Tình cô nương là một trong ba cô nương thái hậu nương nương
ban thưởng, hai cô nương khác tên là Họa Ý và Phong Nhã."
Lời nói
của Tần quản gia nhắc lại để cho hai ngời nhớ lại ba người còn ở
một góc nào đó trong phủ Túc Vương, trong lúc nhất thời, hai người
phản ứng không đồng nhất.
A Nan rốt
cuộc biết tên tuổi ba mỹ nhân kia, chậc! Tên này lấy được Thi Tình,
Họa ý, phong Nhã, không phải tốt hơn đến Hồng Tụ Thiên Hương sao?
A Nan âm
thầm bật cười trong lòng, thái hậu nương nương thật sự có lòng mà,
chỉ tiếc ba vị mỹ nhân từ khi vảo phủ tới nay, vẫn ở tiểu viện,
hậu viện cũng không từng đi qua, nói gì đến nhìn thấy Sở Bá Ninh!
Mặt Sở
Bá Ninh không chút thay đổi. Tần quản gia cung kính cuối đầu, không lên
tiếng.
A Nan YY
một chút, một hồi lâu, rốt cuộc đem ý tứ "đi rồi" chuyển đổi thành
ngôn ngữ cổ đại, nhất thời kinh ngạc, trợn tròn cặp mắt nhìn Tần
quản gia, mặt không thể tin tưởng.
Người
không phải đang rất tốt sao? Sao ự dưng nói không có là không có? A Nan
tin tưởng lấy sủng ái của thái hậu đối với Sở Bá Ninh, tuyệt đối
sẽ không đem một con ma bệnh đưa tới, nhất định sẽ là xinh đẹp cùng
khỏe mạnh – dù sao thái hậu hi vọng bọn họ sinh con đẻ cái cho đứa
con trai mình, không phải cho các nàng đi đến nơi này làm đồ trang
trí. Cho nên, A Nan thấy các nàng đột nhiên "đi rồi" cảm thấy trong đó
nhất định có gì lạ.
–Cô nương
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!