Thừa tướng
phu nhân lòng nóng như lửa đốt, nhận ra lão ma ma quỳ trên mặt đất chính là ma
ma chăm sóc Lục Chí Lăng, liên tục hỏi đã xảy ra chuyện gì, thấy lão ma ma chỉ
nhiệt tình khóc lóc kể lể "Lăng thiếu gia bị treo cổ!" v…v…, cũng không nói
thêm gì nữa. Nghe tới nghe lui không có thêm thông tin gì, Thừa tướng phu nhân
tức giận, nhức đầu vô cùng, lạnh lùng quát một câu: "Câm miệng!"
Lúc này, đại
nhà hoàn Kim Chi bên cạnh Thừa tướng phu nhân chạy lại đỡ lão ma ma đứng dậy,
lão ma ma thấy sắc mặt Thừa tướng phu nhân khó chịu, ngưng khóc lóc, chỉ là đau
lòng lau nước mắt.
Lục Phỉ
Dung thấy mẫu thân tức giận, lão ma ma lại chỉ khóc, chán ghét hỏi: "Vương ma
ma, có phải Thập đệ lại đi khi dễ A Nan hả? Tuổi còn nhỏ, tại sao lại toàn làm
những chuyện khó nhìn, khó ưa đến vậy?"
Lời này của
Lục Phỉ Dung thật sự không phải là cười nhạo Lục Chí Lăng là một tên hỗn láo,
vô dụng sao?
Thừa tướng
phu nhân không nhịn được trợn mắt nhìn con gái một cái, đến lúc này rồi, mà
nàng còn tới đổ dầu vào lửa.
Lão ma ma vừa
nghe, khóc càng thảm hơn, lau lệ nói: "Tam nương tử, Lăng thiếu gia là đệ đệ ruột
thịt của ngài, sao ngài có thể chèn ép ngài ấy? Lăng thiếu gia, ngài ấy……"
Lục Phỉ
Dung ở trong tộc đứng hàng thứ ba, bọn hạ nhân đều gọi nàng một tiếng "Tam
nương tử".
"Hắc, ý của
ngươi là hắn oan uổng sao?" Lục Phỉ Dung xoay xoay vòng tay, nhàn nhạt cười:
"Chúng ta đều có mắt có lỗ tai, hắn làm chuyện gì trong lòng mọi người đều hiểu
biết. Ơ, lần này sẽ không phải tiếp tục ăn hiếp, sau đó đá phải Túc Vương gia
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!