"Cái gì? Đố
phụ?"
Trong sương
viện phủ Túc Vương, A Nan giật mình chỉ vào chóp mũi mình, vẻ mặt không dám
tin, như thế nào nghĩ mãi cũng không rõ, vì sao mình lại biến thành đố phụ
trong miệng thế gian.
"Như Bích tỷ
tỷ, tỷ có lầm hay không? Mặt mũi thì hiền lành như bánh bao, tính tình thì dù
có đánh tiểu thư cũng không giận làm sao có thể làm đố phụ? Vừa thấy Vương gia
như chuột thấy mèo co giật không ngừng, chỗ nào giống đố phụ nhỉ?" Như Thúy
dâng trà cho A Nan, vẻ mặt cũng không thể tưởng tượng nổi nhìn Như Bích.
A Nan trợn
mắt nhìn, nha đầu này một ngày không chọc giận nàng sẽ chết sao? Nàng rốt cuộc
vì sao phải lưu lại loại nha hoàn như thế này bên người a!
Mặt Như
Bích đầy bất đắc dĩ: "Nô tỳ nghe rất chính xác, không có dám lừa dối."
Như Lam trợn
mắt nhìn Như Thúy một cái: "Ngươi, con bé ngốc kia, Tính tình Vương phi như thế
nào, ngươi có thể tùy tiện nói bậy sao!"
Như Thúy le
lưỡi, chạy đến bên cạnh A Nan châm trà cho nàng, để nàng uống chút trà bớt giận.
A Nan mặt
không hiểu: "Rốt cuộc ta đã làm chuyện tình gì khiến cho người đời nói ta là đố
phụ nhỉ? Như Bích, đem chuyện em biết nói nghe thử xem
"Vương phi,
thật ra thì đây là chuyện Thái hậu nương nương ban thuởng năm cung nữ hôm qua.
Hôm qua cũng rất nhiều người nhìn thấy ngài tự mình mang theo họ trở về, nhưng
buổi tối, Vương gia lại sai quản gia phái người đem họ về cung, cũng rất nhiều
người nhìn thấy.
Trong phủ
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!