A Nan ở
Vĩnh Ninh cung ngồi nửa canh giờ. Trong nửa canh giờ này, nàng ăn một đĩa mức
hoa quế cao cùng một đĩa khoai lang, nửa đĩa hoa quế đường chưng, còn có một
bình trà, bụng căng phồng, rốt cuộc đợi đến lúc Thục phi tỷ tỷ đem lời nên nói,
không nên nói, tất cả làm kinh nghiệm dạy nàng.
Thục phi chậm
rãi uống một hớp trà, sắc mặt có chút xanh xao. Thục phi thấy chính mình bất
tri bất giác đã dùng phương thức giáo huấn dạy dỗ tiểu muội mà đã lâu không
dùng này, khiến chính nàng cũng giật mình. Thục phi hiện tại rốt cuộc hiểu rõ
vì sao mẫu thân rõ ràng là Thừa tướng gia phu nhân, lại vì một thứ nữ chạy ngược
chạy xuôi, sau đó lại cảm thấy vẫn không vừa lòng.
Thục phi lặng
lẽ xoay mặt, để chính mình bình phục tâm tình, rốt cuộc khôi phục vẻ mặt lạnh
nhạt, một đôi mắt cười vĩnh viễn mang theo nụ cười người ta cảm thấy rất thoải
mái. Đây cũng là điểm Sùng Đức Hoàng đế yêu thích nhất, cặp mắt kia, khi nhìn
vào sẽ làm trong lòng cảm thấy thoải mái.
"Được rồi,
sắc trời không còn sớm, Bổn cung cũng không giữ muội nữa." Thục phi khoát khoát
tay, "Nên nói, không nên nói, Bổn cung đã nói tất cả, tự muội từ từ hiểu rõ đi,
không biết, muội có thể trở về phủ Thừa tướng hỏi mẫu thân."
A Nan lộ ra
khuôn mặt cảm kích, tươi cười, thành khẩn nói: "Cám ơn tỷ, đại tỷ tỷ, A Nan ghi
nhớ."
Thục phi lộ
ra vẻ mỏi mệt, sai cung nữ đưa A Nan ra ngoài.
Ra khỏi
Vĩnh Ninh cung, nhìn thấy Như Lam đã chờ sẵn trước cửa cung, đi theo phía sau
là năm cung nữ Thái hậu ban thưởng.
A Nan lặng
lẽ nhìn, trong lòng đếm, đây chính là Tiểu Tam, Tiểu Tứ, Tiểu Ngũ, Tiểu Lục, Tiểu
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!