A Nan không biết
mình ở trong lòng Hoàng hậu đã bị đánh dấu ấn: "Bất cứ lúc nào cũng có thể
Hương tiêu ngọc vẫn, thiếu phụ luống tuổi (*)", lúc này bị nhiệt tình của Thái
hậu làm cho trái tim sợ hãi, trực giác trong này có cái gì mờ ám. Nhưng bây giờ
người nàng ở trong cung, nơi này chính là nơi tôn quý, hoa lệ nhất trên khắp
thiên hạ, cũng là nơi phải cẩn thận lời ăn tiếng nói nhất thiên hạ, thậm chí
ngay cả né của người cũng không thể quá lộ liễu.
Cho nên, A Nan chỉ
có thể phát huy bản tính thật thà chất phác, Thái hậu nói gì nàng liền ứng
theo, cũng không phạm sai lầm. Cộng thêm Hoàng hậu ở một bên giải trí, Thục phi
cũng giúp vào, chuyến đi gặp mẹ chồng của A Nan lần này coi như là nhẹ nhõm.
Bỗng nhiên, Thái
hậu cười híp mắt nói: "Túc Vương phi, con thật tốt, Túc Vương giao cho con ai
gia yên tâm. Chỉ là, phủ Túc Vương thật vắng lạnh, mấy năm nay Túc Vương chỉ lo
chính vụ, thật không biết đứa bé kia nghĩ như thế nào, lại ngại người trong
vương phủ nhiều làm phiền, trực tiếp đem bọn nha hoàn bỏ hết, chỉ chừa lại vài
lão nhân chững chạc. Nhưng hắn bây giờ đã cưới Vương phi, chủ mẫu cũng cần người
phục vụ, không thể để người khác chê cười."
A Nan nhắm mắt
nghe Thái hậu dùng loại giọng đùa cợt không nhanh không chậm nói chuyện, trong
lòng bàn tay bất giác đổ mồ hôi, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Trọng tâm rốt
cuộc đã tới!
Hoàng hậu cười
đoan trang, không phát biểu cái gì. Mặc dù nàng là Hoàng hậu, ở nơi này cũng có
tiếng nói. Nhưng Thái hậu là mẫu thân Hoàng đế, nàng cũng phải kính trọng Thái
hậu, nhiều chuyện không thể lướt qua Thái hậu mà làm, Thái hậu muốn làm cái gì,
nàng chỉ làm bàng quang là được.
Mà Thục phi mặc
dù cũng cười, nhưng nắm khăn tay thật chặt, nụ cười cũng phai nhạt chút.
"Túc Vương phi,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!