Ngày hôm sau,
khi A Nan tỉnh lại, eo mỏi lưng đau, vị trí bên cạnh đã trống không.
A Nan vuốt tấm
chăn bên cạnh còn lưu lại nhiệt độ nhàn nhạt, nhớ tới chuyện tối hôm
qua, thiếu chút nữa ngay cả đầu ngón chân đều đỏ.
Loại chuyện đó
quả nhiên làm nhiều lần sẽ không đau. Ít nhất tối qua mặc dù mệt,
nhưng cũng có lúc nàng cảm thấy thoải mái. Nhưng nghĩ đến chính
mình khi đó gào khóc cầu xin tha thứ, A Nan có chút oán hận nhìn
đỉnh màn, thề rằng từ nay về sau cho dù có việc khó khăn gì nàng
cũng sẽ bình tĩnh tự giải quyết, cũng không muốn thừa dịp người
nào đó uống rượu say.
Quả nhiên muốn
có được điều gì nhất định phải trả giá tương ứng.
"Tiểu thư,
người tỉnh chưa ạ?"
Bên ngoài vang
lên tiếng gọi của Như Thúy, A Nan nhịn xuống đau đớn của vòng eo, vội
vàng nghiêm nghị ngồi dậy, bình tĩnh nói: "Đã dậy, các em vào đi."
A Nan vẻ mặt
bình tĩnh hưỡnng thụ nha hoàn tỉ mỉ hầu hạ, đôi mắt nhịn không được
liếc nhìn ma ma đang sửa lại chăn màn, thấy vẻ mặt bà ta rất nghiêm
túc, mí mắt cũng không chớp một cái, bình tĩnh sửa sang lại tốt
chăn giường, A Nan không khỏi tán thưởng ma ma Túc Vương phủ được dạy
dỗ thật nghiêm.
"Như Thúy, Vương
gia đâu?" A Nan thuận
miệng hỏi.
"Vương gia
đã vào triều từ sáng sớm!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!