Sau giờ ngọ, A Nan vừa hầu hạ Sở Bá Ninh uống thuốc rồi ngủ,
thấy lão quản gia bước nhanh đến, nhỏ giọng nói: "Vương phi, Hoàng thượng đến."
A Nan chấn động, vội vàng chỉnh sửa dung nhan, đi ra ngoài
tiếp giá.
Hoàng đế cải trang vi hành đến, mặc cẩm bào xanh thẫm, bên
người chỉ dẫn theo Lưu công công và hai thị vệ, từ xa nhìn giống như công tử
quyền quý ung dung đẹp đẽ, chỉ là toàn thân phát ra khí thế khiến người không
dám khinh thường.
A Nan nhanh chóng tiến đến hành lễ, "Tham kiến Hoàng thượng."
"Túc Vương phi không cần đa lễ, hôm nay Trẫm đến là muốn
thăm Túc vương, xem hắn sao rồi." Sùng Đức Hoàng đế lộ vẻ sầu lo nói.
A Nan cung kính nói: "Vương gia đã uống thuốc, vừa ngủ, đợi
ra mồ hôi là tốt rồi, Hoàng thượng không cần lo lắng."
"Trẫm vào xem hắn."
Sùng Đức Hoàng đế nói xong, Lưu công công đã thông minh đến
vén rèm cho Hoàng đế vào phòng.
A Nan cẩn thận theo sau, dừng lại cách giường mấy thước đợi.
Sùng Đức Hoàng đế trực tiếp đến trước giường, không kiêng kị
long thể bị lây bệnh, cúi người nhìn nam nhân trên giường, vươn tay sờ trán hắn,
còn chưa hết sốt, làm cho sầ lo trên mặt Hoàng đế lại tăng thêm. May mà Sở Bá
Ninh vừa uống thuốc, có tác dụng an thần, nên bị đụng chạm như vậy cũng không tỉnh
lại, nhưng vẫn như cũ khó chịu nhíu mày, thần sắc kháng cự, đến khi Hoàng đế
thu hồi tay, đôi mày kia mới thả lỏng.
Sùng Đức Hoàng đế vừa buồn cười vừa tức giận, đến lúc này rồi
mà đệ đệ còn không cho ca ca chút mặt mũi, không khỏi đưa tay chọc chọc mặt đệ
đệ, thấy mày hắn nhìu càng chặt, tỉnh lại thì bình tĩnh thu tay lại.
Một màn này rơi vào mắt người trong phòng, trừ A Nan có chút
lo lắng nhìn chằm chằm – sợ Hoàng thượng đánh thức Vương gia, những người khác
đều chôn đầu thật sâu không dám nhìn bạn Hoàng đế trắng trợn khi dễ đệ đệ đang
bệnh. Có lẽ, cả thiên hạ cũng chỉ có vị Hoàng đế này dám chọc mặt Túc vương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!