Hoàng cung là một
địa phương thật nghiêm túc.
Đây là tín niệm
kiên định không dời của A Nan dù kiếp trước hay đến kiếp này.
Cho nên, dù cha của
A Nan là Thừa tướng đương triều, đại tỷ tỷ là một trong bốn vị phi trong cung,
A Nan còn là thiên kim của nhà Thừa tướng A Nan cũng chưa bao giờ có ý định tiến
cung, hơn nữa vào lúc mọi người trong cung đến, đều sẽ tránh đi rất xa. Thế cho
nên đến năm A Nan mười lăm tuổi, rất nhiều người đều không biết Thừa tướng gia
còn có một đứa con gái nhũ danh là A Nan.
Nga, quên nói, A
Nan là con gái thứ của Lục Thừa tướng, ở nơi xã hội thập phần nghiêm cẩn phong
kiến về tôn ti như thế này, thân phận của A Nan có thể thấy hèn mọn đến mức độ
nào.
Mẹ của A Nan chỉ
là một ca kĩ trong phủ Thừa tướng, ngay cả thiếp thất cũng không bằng, nhưng mà
bộ dạng xinh đẹp tuyệt luân —— Nếu như không đẹp làm sao dưới sự quản giáo
nghiêm khắc cứng như sắc của Thừa tướng phu nhân, còn câu dẫn được Lục Thừa tướng
cầm giữ không được ăn sạch, sinh ra một cái bánh bao nhỏ là A Nan cơ chứ?
Nhưng mà, nương của
A Nan vẫn mạng số tốt, bởi vì mang thai mà đã một bước lên trời, được nâng lên
thành thiếp, ca nữ trở thành thiếp, thoát ly thân phận ca kĩ, có thể nói là
thay hồn đổi xác. Nhưng mà, Mẹ của A Nan cũng không có hưởng bao nhiêu phúc,
vào lúc sinh A Nan đã chết vì khó sinh.
A Nan sinh ra vào
buổi sáng, Lục Thừa tướng vào triều, chỉ có Thừa tướng phu nhân đi qua nhìn
thoáng qua, Mẹ của A Nan bởi vì sinh non thêm khó sinh mất tánh mạng, mà A Nan
sinh ra cũng là một chú mèo nhỏ yếu ớt, tiếng khóc yếu đến mức gần như có thể tắt
thở bất cứ lúc nào. Thừa tướng phu nhân thương hại, mới tặng cho nàng nhũ danh
là A nan, làm cho nàng không quên ơn sinh dục của mẫu thân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!