"Đại Bạch, hoa này là đưa cho ta sao?" Hứa Cẩm nửa ngồi xổm xuống, cao hứng đưa tay sờ cằm Đại Bạch.
Quả nhiên, Đại Bạch lập tức đem đóa hoa đặt vào tay nàng, liếm liếm ngón tay nàng, ngẩng đầu nhìn nàng, đuôi nhỏ lúc ẩn lúc hiện.
"Thật đẹp, đội lên cho mày." Chó nhà mình thích chính mình như vậy, Hứa Cẩm vô cùng vui vẻ, cười đem đóa hoa đặt lên đầu Đại Bạch. Đóa hoa hồng hồng đặt trên lông tuyết trắng, như hoa mai trong tuyết, rất là đẹp mắt. Bất quá Đại Bạch không biết là tò mò hay không quen, đẩy đẩy đầu liền đem đóa hoa quẳng xuống đất, một lần nữa ngậm đứng lên cho nàng.
Hứa Cẩm nổi lên chơi đùa, chuẩn bị đem đóa hoa đặt lên lưng nó.
Kỳ Cảnh nhìn thấy trong lòng bốc lên lửa giận hừng hực, nếu không phải đối phương là đứa nhỏ ngây thơ, nếu không phải còn một tia lý trí, hắn hận không thể…
Kỳ lão phu nhân nhìn ra sắc mặt trưởng tôn không đúng, trong lòng kỳ quái, ngoài miệng hòa ái cười nói: "Tiểu tử này, không phải cháu nói muốn chơi với A Cẩm sao, hiện tại A Cẩm dẫn Đại Bạch đến tìm con, cháu ra nghênh tiếp, như thế nào như đầu gỗ không nói lời nào?" Kỳ thật thiếu niên 13 tuổi, không coi là nhỏ , chỉ là trưởng tôn từ trước đến giờ bướng bỉnh không hiểu chuyện, nay lại đại bệnh mới khỏi, lão phu nhân trong lời nói không khỏi thêm vài phần hương vị dỗ đứa nhỏ.
Nói chuyện, nói cái gì?
Kỳ Cảnh âm u nhìn chằm chằm Hứa Cẩm, dưới chân đã tự chủ hướng nàng đi.
Hắn ánh mắt quá quái dị, Hứa Cẩm bị hắn nhìn đến hốt hoảng, ôm lấy Đại Bạch trốn ra sau Kỳ lão phu nhân, "Kỳ nãi nãi, Kỳ Cảnh giống như không nguyện ý chơi với cháu, cháu đi đây a." Nàng vốn không tình nguyện đến, trước mắt Kỳ Cảnh lại thái độ này, Hứa Cẩm chỉ muốn lập tức về nhà.
Kỳ lão phu nhân lặng lẽ trừng Kỳ Cảnh, xoay người khuyên Hứa Cẩm: "A Cẩm chớ vội đi a, Kỳ Cảnh không phải…"
"A Cẩm đừng đi, ta muốn, chơi với ngươi." Tiếng thiếu niên lắp bắp đột nhiên chen vào, cắt ngang lời Kỳ lão phu nhân nói.
Kỳ lão phu nhân kinh hỉ quay đầu, thấy trên mặt trắng nõn của Kỳ Cảnh nổi lên nhàn nhạt hồng, đoán được hắn là luyến tiếc Hứa Cẩm ôm chó rời đi nên ăn nói nhỏ nhẹ, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, cười phân phó nha hoàn đi chuẩn bị điểm tâm, thuận tiện đem Hứa Cẩm đưa đến trước người, "Cháu xem, Kỳ Cảnh cũng muốn chơi với cháu. Tốt , bà nội kêu người đi lấy bánh quế hoa cháu thích ăn nhất, cháu thay bà nội bồi Kỳ Cảnh giải buồn nha, cho hắn xem xem Đại Bạch của cháu, con chó thông minh lại dễ thương như vậy thật đúng là hiếm lạ."
Lại không biết Hứa Cẩm bị một tiếng gọi "A Cẩm" kia làm cho nổi da gà.
Kỳ Cảnh chưa từng kêu nàng như vậy, cả đại danh hắn đều khinh thường gọi, luôn gọi nàng là sao chổi xui xẻo sao chổi xui xẻo gọi.
Nàng kìm lòng không đậu ôm chặt Đại Bạch vào lòng, hoài nghi nhìn về phía thiếu niên đối diện đang nhếch miệng cười.
Nói thật, Kỳ Cảnh mi thanh mục tú môi hồng răng trắng, rất đẹp mắt. Năm đó Kỳ gia ba người trở về, nàng nghe được động tĩnh chạy đi xem náo nhiệt, trùng hợp Kỳ Cảnh từ cửa xe ngựa nhìn ra ngoài. Vừa đối mặt, Hứa Cẩm còn tưởng rằng bên trong là một tỷ tỷ xinh đẹp , nào ngờ nhảy xuống xe là một bé trai mặt lạnh, ánh mắt đặt trên đầu. Mà vài năm nay ở chung, nàng luôn luôn không gặp Kỳ Cảnh đã cho ai khuôn mặt tươi cười, nay hắn cười như vậy, tuy rằng cười đến thật miễn cưỡng, vẫn làm cho nàng sửng sốt.
Nhưng là, nàng như thế nào cảm thấy thật không thích hợp chứ?
Hứa Cẩm vẫn muốn đi. Phụ thân ở trước viện cùng Kỳ lão gia tử chơi cờ, nàng muốn về nhà.
Kỳ Cảnh lại chẳng biết lúc nào đi tới bên cạnh nàng, ánh mắt nhìn chằm chằm Đại Bạch, thật chậm nói: "A Cẩm, cùng ta chơi đi." Nói xong, đưa tay sờ Đại Bạch, khuôn mặt bình tĩnh, giống như thật sự chỉ là đơn thuần muốn sờ sờ.
Hứa Cẩm bị động tác này của hắn làm cho hồi thần, bản năng muốn tránh, nháy mắt ở trong lòng cười trộm, trừ bỏ nàng, ai Đại Bạch cũng không cho sờ . Cho nên nàng đứng tại chỗ bất động, chờ xem Kỳ Cảnh xấu mặt.
Kế tiếp một màn vừa làm cho Hứa Cẩm thất vọng lại khiếp sợ.
Bởi vì Đại Bạch hướng trong lòng nàng rụt một cái, cũng không có kháng cự như đối với Giang thị Thôi Tiêu , sau đó, tay trắng nõn của Kỳ Cảnh lại chạm đầu Đại Bạch. Đại Bạch nhìn nhìn nàng, làm Hứa Cẩm cho rằng nó sẽ né tránh Kỳ Cảnh thì Đại Bạch đột nhiên xoay xoay đầu, quay đầu liếm Kỳ Cảnh một chút, đổi lấy thiếu niên khóe môi khẽ nhếch.
Đại Bạch thế nhưng chịu thân cận Kỳ Cảnh?
Hứa Cẩm cằm đều sắp rớt xuống , giương mắt, lại thấy Kỳ Cảnh nửa điểm cao hứng cũng không có, ngược lại nhíu mày.
Là không thích Đại Bạch sao?
Hứa Cẩm hừ một tiếng, lui ra phía sau vài bước, nhỏ giọng nói lầm bầm: "Ngươi không thích Đại Bạch sao? Không thích ta đi đây." Thật là người kỳ quái , trước đó còn cùng nàng đoạt chó, hiện tại Đại Bạch thân cận hắn , hắn thế nhưng không thích! Tuy nói Kỳ Cảnh không thích Đại Bạch có nghĩ hắn sẽ không cướp đoạt, nhưng Hứa Cẩm chính là mất hứng, Đại Bạch của nàng là chó tốt nhất, ai không thích là không có mắt!
Thân thể đột nhiên cách xa chính mình, Kỳ Cảnh không tự chủ theo sau. Có lẽ, đem nó hoàn toàn ôm vào trong lòng, có thể trở về? Chỉ là, cái tiểu cô nương kia đột nhiên trợn tròn cặp mắt, mắt đầy phòng bị, cực kỳ giống bảo vệ con … tiểu nha hoàn đứng ở sau lưng nàng cũng cảnh giác chắn tại trước người của nàng, giống như hắn là mãnh thú săn mồi.
"A Cảnh, Đại Bạch vừa nhìn thấy con chưa quen, con đừng vội chơi với nó . Lại đây, hai đứa đến ngồi bên này nói chuyện, để Đại Bạch chạy trong sân, nó chơi đủ rồi sẽ không sợ người lạ ." Kỳ lão phu nhân xem tình hình không đúng, nhanh chóng hô. Trong viện có gốc cây lựu cành lá xum xuê, bà kêu nha hoàn đem bàn ghế chuyển đến dưới tàng cây. Mặt trên bày đầy đủ loại bánh, bà còn đem sam y may được một nửa cho trưởng tôn đến, chuẩn bị khi hai đứa nhỏ chơi với chó sẽ may tiếp.
Kỳ Cảnh đã nhanh chóng tỉnh táo lại, ngẩng đầu giật giật khóe miệng, đối với Hứa Cẩm nói: "Không có, ta thích… Đại Bạch. A Cẩm, đi, chúng ta đi ngồi." Người chung quanh quá nhiều, hắn lại không nắm chắc cướp được thân thể có thể trở về, đành phải trước dỗ nàng.
Hứa Cẩm không thế nào tin hắn, từ phía sau Bảo Châu thăm dò hỏi: "Ngươi thật sự thích Đại Bạch?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!