Hứa Du nhìn chăm chú quá nồng nhiệt, Giang thị hướng một bên hơi hơi nghiêng đầu, môi đỏ mọng khẽ nhếch, đôi mắt như cũ buông xuống.
Thành thân 11 năm, thời gian hai người chân chính ở chung cũng không tính nhiều, nàng vẫn không quá quen thuộc, tuy rằng, hắn đối với nàng tốt, vẫn luôn đối với nàng tốt.
Thấy nàng vẫn bộ dáng này, Hứa Du trong lòng cười khổ, lập tức khôi phục vẻ mặt ôn hoà thường lui tới, cười lên xe. Nàng ngồi một đầu, hắn ngồi một đầu khác, cho con gái ngồi ở giữa. Nàng không quen, hắn sẽ không khiến nàng áp lực.
"A Cẩm, hôm nay thế nào xúi giục nương dẫn theo?" Hứa Du ngồi bên cạnh, cười xem con gái.
"Bởi vì con nhớ cha nha!" Hứa Cẩm cao hứng ôm cánh tay phụ thân, ngửa đầu nhìn ông, có chút bất mãn nói: "Cha thế nào một chút cũng không béo a, nhất định là đồ ăn ở học đường ăn không ngon đi? Hừ, cả ngày chỉ biết mấy học trò kia, kêu cha về nhà thêm hai lần cũng không chịu, nói cái gì mà đường xa không có phương tiện, kỳ thật xe ngựa chạy không tới nửa canh giờ nha!
Cha chính là không muốn về nhà, không nhớ con và nương!"
Hứa Du sớm thành thói quen thế nào ứng đối con gái chỉ trích như vậy, sờ sờ đầu nàng, thở dài nói: "Ai, khó được về nhà một chuyến, con còn giận cha như vậy…"
Hứa Cẩm không thuận theo, giả vờ đẩy ông: "Cha lại chơi xấu, mỗi lần đều giả vờ đáng thương!"
Hứa Du nhẹ nhàng cười, ánh mắt đảo qua đôi giầy đối diện che đậy dưới la quần, tiếp tục cùng con gái nói chuyện, "Lần trước giao cho con bài tập con học thế nào? Đọc một đoạn cho …"
"Cha như thế nào vừa thấy mặt đã kiểm tra con mấy thứ đó, cha còn như vậy con không để ý tới cha !" Hứa Cẩm thở phì phì bĩu môi, trốn đến trong lòng Giang thị, đầu nàng ở trước ngực Giang thị, không có che lấp, mặt Giang thị lập tức bại lộ trước mặt Hứa Du. Hai người ánh mắt chạm nhau, tạm dừng một lát, Hứa Du theo thói quen muốn tránh đi, Giang thị lòng có không đành lòng, nheo mắt, thấp giọng nói với hắn: "A Cẩm học tập rất nghiêm túc, bài tập chàng cho nó đều làm ."
Ánh mắt Hứa Du từ trên mặt nàng chuyển đến khuôn mặt nhỏ nhắn đắc ý của con gái, ôn nhu phụ họa: "Ừm, có nàng dạy nó, A Cẩm khẳng định học tốt."
Nói xong một câu này, trong xe liền yên tĩnh trở lại.
Hứa Cẩm tựa vào ngực mẫu thân, ánh mắt ở trên người cha mẹ qua lại. Từ nhỏ trong ấn tượng cha mẹ chính là như vậy, không nói nhiều, đứt quãng , nàng đã quen , cũng không cảm thấy có gì kỳ quái .
Mắt to ngập nước của nàng đổi tới đổi lui, Giang thị bỗng nhiên nghĩ tới tiểu bạch cẩu trong nhà, cười xoa bóp mũi thanh tú của con gái, nhẹ giọng nói: "Còn không mau đem việc vui của con nói với cha?" May mắn giữa hai người còn có một đứa con gái hoạt bát đáng yêu, thêm đề tài, ít xấu hổ rất nhiều.
Hứa Du kinh ngạc nhìn về phía Hứa Cẩm, khẽ cười: "A Cẩm có chuyện gì vui?" Bây giờ, chẳng lẽ là cây hạnh ở hậu viện có thể ăn ?
Nhắc tới tiểu bạch cẩu, Hứa Cẩm lập tức mở ra máy hát, từ tiểu bạch cẩu bộ dạng đáng yêu thế nào thông minh ra sao rồi đến nó thích nàng thế nào, nói được mặt tươi như hoa. Chính giữa dính đến Kỳ Cảnh , lời nàng rõ ràng có ý đồ lược qua, Giang thị liền đơn giản giải thích chân tướng. Hứa Du nghe xong hơi hơi nhíu mày, sau khi biết được Kỳ Cảnh cũng không gì đáng lo mới giản ra, nhỏ giọng răn dạy Hứa Cẩm, "A Cẩm về sau phải ngoan chút, con gái không được quá mức bướng bỉnh, Kỳ Cảnh dù trộm hạnh của con, con nói cho nương con biết, chớ nên tự quyết định , xem xem lúc đó, thật nguy hiểm."
Hứa Cẩm phẫn nộ cúi đầu, nắm chặt vạt áo chơi: "Biết …" Hừ, Kỳ Cảnh thật là chiếm tiện nghi , rõ ràng hắn phạm sai lầm trước, liền bởi vì bị bệnh cha mẹ đều quở trách nàng không đúng, lần sau, lần sau nàng cũng muốn giả bệnh!
Hứa Du lại cùng Giang thị nói chuyện, "Ta vẫn tự mình đi Kỳ phủ một chuyến, mẹ con các ngươi ở nhà, còn phải làm phiền hàng xóm hai bên chiếu cố nhiều hơn ."
Giang thị cầm tay của con gái, "Ừm, gì đó ta đều chuẩn bị xong, hôm nay chàng đi thăm Kỳ Cảnh, chờ nó khoẻ lại , ta sẽ mời bá phụ bá mẫu tới nhà chúng ta chơi, cho hai đứa nhỏ triệt để hòa hảo, về sau chớ náo loạn, truyền đi không tốt." Con trai tinh nghịch không có gì, con gái… Nói đến con gái đã 10 tuổi , có nên mời một phu tử về chỉ bảo lễ nghi hay không? Tuy rằng không đề cập, Giang thị lại đem việc này ghi tạc trong lòng.
Hứa Du không biết suy nghĩ của bà, thấy vẻ mặt bà suy tư, ông lặng lẽ nhìn nhìn, sau đó mới thu hồi tầm mắt: "Vẫn là nàng nghĩ chu đáo."
Giang thị nhếch môi cười: "Việc nhỏ thôi mà, không tính là cái gì."
Hai người dừng lại trong chốc lát, Hứa Cẩm ngẫu nhiên nói xen vào hai câu, một nhà ba người coi như là hòa thuận vui vẻ, phảng phất không bao lâu xe ngựa liền vào thôn trấn. Xe ngựa dừng ở cửa nhà, trông cửa đầy tớ nghe được động tĩnh, nhanh chóng mở cửa, cơ hồ trong nháy mắt, một đạo bóng trắng phóng ra ngoài, cửa Hứa gia nhanh chóng vang lên tiếng chó sủa hưng phấn.
"Cha, nó tới đón con !" Hứa Cẩm vội vã muốn đi xuống.
"Chậm một chút chậm một chút, cẩn thận ngã." Hứa Du đè con gái lại, chính mình đi xuống trước, lại túm nách con gái ôm xuống đất. Chân Hứa Cẩm vừa chạm đất, tiểu bạch cẩu đã nhào tới trên người nàng, ở trên làn váy màu trắng lưu lại mấy vết tro bụi móng vuốt. Hứa Cẩm một chút cũng không chê bẩn, trực tiếp ôm chó vào trong ngực, vừa cho vuốt lông nó vừa vụng trộm cho Hứa Du xem, "Cha, cha xem, rất dễ thương nha?"
Tiểu bạch cẩu ngoan ngoãn nằm trong cánh tay nàng, tò mò nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt dính đầy mùi chủ nhân , xác định không có địch ý, thản nhiên liếm tay chủ nhân.
"Không tệ, rất có linh tính ." Hứa Du khen, thấy Giang thị đi ra , hắn bản năng giơ tay ra đón.
Giang thị dừng một lát, phát hiện nam nhân muốn rút tay về, vội đem tay nhỏ nhẵn nhụi khoát lên bàn tay to quen cằm giấy bút, lại buông mi không dám nhìn hắn, chỉ có thể cảm thụ tay chính mình bị hắn chặt chẽ nắm, sạch sẽ ấm áp. Xuống xe , tay cũng không lưu luyến, không dấu vết thu về, dừng ở trên đầu con gái, chờ nàng cùng nhau đi vào.
Áp chế trong lòng cảm giác mất mát khó tả, Giang thị cười cùng hai cha con nàng vào cửa.
Quản gia lão Dương tiến lên làm lễ, cuối cùng hướng Giang thị nói: "Phu nhân, lão nô đã tìm hiểu qua , ở trấn chúng ta đúng là không có người nào mất chó, mấy khách điếm cũng nói mấy ngày nay đều không có chiêu đãi qua vị khách nào nuôi chó. Y lão nô xem, chó này tám phần là khách thương trên đường có thể đánh mất, cũng có thể là vứt bỏ, nếu không có người hỏi thăm, hơn phân nửa là không để ý ."
Lão Dương cũng là lão bộc Giang gia, đi theo Giang thị đến đây, làm việc từ trước đến giờ ổn thỏa tin cậy. Giang thị nghe xong, cười nhìn về phía con gái, "Được rồi, nương làm chủ , chó này là nhà chúng ta ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!