Chương 9: Cậu không định thổ lộ sao?

Editor: Hannah

Tôi định tới khi nào Đường Vực thích tôi, tôi sẽ thổ lộ với anh. Chỉ cần anh thích tôi một chút xíu thôi.

_ "Nhật ký nữ đại gia"_

Trong khoảnh khắc đó, Đường Hinh chợt cảm thấy đất trời như sụp đổ.

Đầu óc cô trống rỗng, cảm giác như cô đã bị nhốt trong căn phòng tối tăm suốt ba ngày ba đêm, đột nhiên ai đó xông tới lôi cô ra, đập vỡ lớp nguỵ trang mà cô đã dày công vun đắp, bắt cô phải ngẩng đầu nhìn vềphía ánh sáng bên ngoài.

Mặt đất dưới chân cô như đang chuyển động quay cuồng, hai mắt hoa lên, đầu choáng váng.

Trời long đất lở có lẽ chính là như thế này.

… Thực sự quá khủng khiếp.

Cô cực kỳ hối hận, lúc trước sao không "giết người diệt khẩu" chứ?

Cô… giờ cô biết phải giải thích như thế nào đây?

Ông trời ơi, xin cho con bốc hơi khỏi mặt đất luôn đi!

Trong thang máy yên tĩnh đến mức dị thường. Sắc mặt ba người thay đổi rất khó tả. Sắc mặt Đường Hinh thoạt trắng thoạt đỏ. Biểu cảm củaĐường Vực rất khó dò, chỉ cụp mắt nhìn sang Đường Hinh, thấy dường như cả người cô trở nên cứng đờ, mới chuyển tầm mắt sang vẻ mặt chính trực của Cao Hằng, cảm giác bỗng trở nên rất phức tạp.

Từ sau buổi tối ở câu lạc bộ thể hình, khi Đường Hinh nói với anh những lời kia, anh đã cảm thấy cô nhóc này có gì đó là lạ. Hôm nay anh mới chỉchạm vào mặt cô một chút mà cô đã ngơ ngẩn nhìn anh ngượng ngùng.

Nếu anh còn không nhận ra thì đúng là ngu ngốc thực sự.

Nhưng mà, không lẽ lý do cô mang bữa sáng cho Cao Hằng là như thếsao?

Đường Vực sợ mình hiểu lầm nên muốn hỏi lại Cao Hằng cho rõ, cũngđể xác minh suy đoán của anh, không ngờ Cao Hằng lại thẳng thắn nói ra hết, đúng là một lòng chính trực chẳng gian dối.

Anh lại nhìn vành tai xinh xinh đang đỏ hồng lên của cô gái nhỏ, hơi nheo mắt, gọi cô: "Đường Hinh." Lời vừa thốt ra mới phát hiện tiếng hơi bịnghẹn, anh hắng giọng.

Ting…

Đúng lúc, cửa thang máy mở ra ở tầng hai.

Đường Hinh bỗng nhiên lấy lại tinh thần, dù rằng đầu óc vẫn đang quay cuồng nhưng cũng đã nhanh chóng tìm ra lối thoát. Cô quay đầu nhìnĐường Vực, bình tĩnh cười nói: "Lần trước em chỉ muốn ngồi thử xe của sếp một chút thôi. Em chưa từng được ngồi Maybach bao giờ, chỉ muốn thử một chút thôi mà."

Cao Hằng trợn mắt há mồm: "……"

Bao biện như vậy mà cũng nghe được hả? Anh ta theo phản xạ nhìn vềphía Đường Vực.

Đường Vực nhíu nhíu mày, đuôi mắt hẹp lại, nhìn chằm chằm cô gái nhỏ đang bật cười khanh khách.

Không ai trong ba người bước ra ngoài, cửa thang máy chậm rãi đóng lại. Cao Hằng vội vàng đưa tay ngăn lại, cửa thang máy lại chậm rãi mởra. Đường Vực nhìn ra ngoài, mím môi rồi điềm nhiên nói: "Thật không?"Anh lại quay lại cô rồi bước ra ngoài, nói: "Vậy đi thôi."

Cô không nhúc nhích.

Đường Vực đi được hai bước rồi hơi quay đầu lại, liếc nhìn cô, nhướng mày nói: "Không phải em nói muốn ngồi Maybach à?"

Cao Hằng nhìn về phía Đường Hinh, mỉm cười nói: "Cô Đường, cô cứ ra ngoài trước đã."

Đường Hinh mặt không biểu cảm nhìn anh ta rồi duyên dáng bước ra ngoài, "Đúng vậy, phiền sếp đưa em đi một đoạn." Đường Vực không nhìn cô, ung dung sải bước dài đi trước, Đường Hinh nhìn theo dáng vẻphóng khoáng của anh, lặng lẽ hít sâu thở đều.

Đi tới chỗ đỗ xe, Đường Vực lại quay đầu nhìn cô, nhướng mày hỏi: "Em lái?"

Lúc này lòng bàn tay Đường Hinh đã ướt mồ hôi, cô nhìn xung quanh, phát hiện ra tên trợ lý Cao giết người không dao kia đã chuồn mất. Côdứt khoát đi đến chỗ ghế phụ, mở cửa xe, tay vịn trên cửa xe cười tủm tỉm với anh: "Em không định làm tài xế hôm nay đâu, được không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!