Chương 16: Đoạn 16

Cậu bắt đầu bước đến nơi A Yên bị giam giữ, cậu nhìn vào chiếc lòng sắt cùng với ánh mắt đầy oán trách của cô.

Cô quát : "Tại sao anh lại làm như vậy chứ, giờ anh còn đến đây làm gì hả ?"

Cậu không nói gì mà lặng lẽ đưa đôi bàn tay đập vào chiếc lồng một cái ầm, cánh cửa sắt bay ra A Yên vẫn không thể bước ra ngoài, anh bước vào rồi dùng tay mình tạo ra một làng khí vô hình làm đứt tất cả sơi dây .

"Anh hãy mau nói đi ? Ruốc cuộc chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy hả"

Cậu không nói gì vẫn mãi nhìn cô, lúc này trong hang động người đàn ông kia đã cảm thấy được điều gì đó bất thường, mà cùng đám người đó bước ra khỏi hanh động .

Lũ thuộc hạ của ông ta lúc này đã biến thành các con súc vật, chúng dần dần đi theo ông mà đến chỗ nơi đã giam giữ A Yên, nhưng lúc ấy cô và cậu đã bỏ trốn cùng nhau.

Ông ta đưa mắt nhìn vào chiếc lồng và không thấy cô, mà tức giận quát tên của một người nào đó :

"Khôi…. Khôi đau rồi ?"

Không có bất kỳ động tĩnh nào ông ta lúc này bậc cười rồi tự nói :

"Hahahahaha ta đúng thật là đã nuôi ông ta áo mà không biết, mang cáo về nhà mà không biết một ngày nó sẽ phản"

Ông ta tức giận dùng tay của mình tạo ra kinh công trong làng không khí, mà làm đổ các nhánh cây cùng những cái lồng sắt xung quanh .

Sau đó ông nhìn thấy một dấu chân, ông ngồi xuống sờ vào nó :

"Bọn họ vẫn chưa đi xa đâu…Hãy mau chia ra tìm cho ta, dù có như thế nào thì vào giờ ngọ ngày mai nhất định phải bắt được bọn họ"

Nghe được những lời đó tất cả các binh lính bắt đầu chia nhau ra, mà cầm trong tay những ngọn đuốc vàng lấp lánh chạy vào rừng sâu để tìm ra bọn họ .

Lúc này A Yên và Khôi đang nút tại một gốc cây gần đó, họ nhìn nhau mà bàn tay của khôi đã bị chặt miệng A Yên lại, cô tưởng anh định làm gì mình nên vùng vẫy và đi la lên .

Nhưng Khôi đã không cho điều đó diễn ra, anh một lúc bị chặt hơn, nhưng cô lại cắn anh một cái thật là đau điếng, nước mắt bắt đầu ứa ra anh vẫn cố gắng chịu đựng cho đến khi các ngọn lửa ấy bắt đầu khuất xa dần .

"A cô cắn tôi đau quá, bộ cô muốn bị bắt lại hay sao á ??? Mà dám làm như vậy ?"

A Yên im lặng một lúc sau đó nhìn xung quanh, rồi nói :

"Tôi xin lỗi tại tôi cứ tưởng anh định làm gì tôi"

Khôi mỉm cười khúc khích sau đó nắm lấy bàn tay của cô mà bỏ chạy cùng nhau trong sự sững sờ .

"Cô suy nghĩ hơi phong phú rồi đấy, tôi chẳng làm gì cô cả mà cô còn nhìn tôi cái gì, mau mau chạy khỏi đây Thôi"

A Yên mỉm cười cô gật đầu với vẻ tỏ ra đồng ý lúc này hai người cũng dần dần khúc sau ánh trăng, chạy mãi chạy mãi qua những tán cỏ trong đêm qua những âm thanh ồn ào của các loài sinh vật nhỏ bé .

Bọn họ một lúc càng đến con đường quen thuộc mà lúc sáng cô đã đi theo anh ta, cô mỉm cười và không hiểu tại sao lúc ấy mình lại tự nhiên đi theo anh :

"Anh tên gì vậy ? Không phải anh dùng một thuật gì đó bắt tôi đến đây định hiến tế, sao giờ đổi ý lại cứu tôi . Anh không sợ bọn họ sẽ bắt anh giết thay tôi sao ?"

Khôi mỉm cười đứng lại nhìn A Yên cậu nói :

"À thì tôi tên là Khôi, và mọi chuyện này điều là do họ bắt buộc tôi phải làm, vì tôi sắp phải trở thành thủ lĩnh cho bộ tộc này. Có gì mong cô tha thứ và xin lỗi nha"

A Yên ngại ngùng nhìn anh trong không gian này, họ ngồi trên một tảng đá to vừa trò chuyện vừa dùng tay hơ trên đóm lửa đang cháy khiến mọi thứ điều lãng mạn cho một đôi tình nhân mới cưới, và đây là buổi tuần trăng mật của họ.

Mặc trời cũng dần dần ló dạng xua tan đi cái màng đêm u tối lạnh lẽo kia, nhưng lúc này bọn họ vẫn bình an và nhất là không bị bọn người kia bắt lại, họ tỉnh giấc trong khuôn mặt ngu ngơ sau đó cả hai nhìn nhau mà cười, rồi cùng nhau đi một đoạn đến con suối được bao phủ bởi các cây cổ thụ và bụi rậm xum xuê .

Họ đưa tay xuống dưới dòng sông ấy, đôi bàn tay hai người chạm vào nguồn nước lạnh ấy cả hai mỉm cười, rồi Khôi nghĩ ra một trò cậu âm thầm hấp nước vào A Yên .

A Yên la hét trong sự vui vẻ cô cố tre đôi bàn tay, cố gắng ngăn không cho những gọt nước bay vào làm ước người của cô .

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!