Đêm đã khuya, bên trong bãi đỗ xe trống không, Kha Lễ không dừng ngay ở bên ngoài mà cho xe chạy vào nơi chuyên dụng. Lúc xuống xe, anh ta đột nhiên nhíu mày. Đường Kỳ Sâm chú ý được, "Sao vậy?"
Kha Lễ khó xử nói, "Tôi quên mang thẻ rồi."
Thang máy của tòa nhà này có phân chia, hiện tại đã qua 12 giờ đêm, cần phải quẹt thẻ. Đường Kỳ Sâm nói: "Không sao, đi thôi."
Khu vực thang máy công cộng, Kha Lễ ấn xuống, nút lệnh liền sáng lên. Đợi một vài phút ngắn ngủi, cánh cửa thang máy mở ra, Kha Lễ và Đường Kỳ Sâm vừa tán gẫu vừa tiến vào thang máy.
"Tin tức về người phía Bộ công thương kia đầu năm sau sẽ công bố, lần này bộ trưởng Khang lên đài đã có vô số người không ngờ tới, tin tức cũng được giấu kín." Kha Lễ nhắc đến chuyện này, không khỏi cảm khái nói: "Tính tình của vị bộ trưởng Khang này, độ kiên nhẫn luôn ở mức người thường không thể làm được."
Đường Kỳ Sâm nói: "Cậu nói với ông ta, nằm gai nếm mật, từng ấy năm đủ để ông ta lộ diện rồi."
Kha Lễ đưa tay ấn nút tầng trệt, "Ừm, tôi sẽ chuyển lời."
Cửa thang máy đóng được một nửa ------- "Ôi ôi này! Chờ chút!"
Kha Lễ đứng bên phải, từ góc này có thể nhìn thấy bóng người đang chạy đến kia, bèn nhanh tay đè lại nút ấn, cánh cửa chỉ còn lại một khe nhỏ lại từ từ mở ra. Ôn Dĩ Ninh thở hồng hộc, tay trái và tay phải đều xách theo túi lớn túi nhỏ đồ ăn mua từ bên ngoài, tiếng ma sát loạt xoạt. Cô đến cả áo khoác cũng không mặc, chỉ độc một chiếc áo len nhìn đến là đơn bạc.
"Cám ơn!" Ôn Dĩ Ninh như trút được gánh nặng, vừa nói vừa ngẩng đầu, sau khi thấy rõ ràng người đứng trước mắt thì hơi sửng sốt một chút.
Vẻ mặt và ngữ khí của Kha Lễ đều rất tự nhiên, "Dĩ Ninh."
Ôn Dĩ Ninh gật đầu, "Trợ lý Kha."
"Mua gì mà nhiều vậy?" Kha Lễ đưa tay qua, "Tôi giúp cô."
Ôn Dĩ Ninh hơi nghiêng người chặn lại, một động tác từ chối rất nhỏ, nói: "Phòng ban tăng ca, tôi mua chút đồ ăn khuya."
Kha Lễ vẫn kiên trì, "Đưa cho tôi đi."
Ôn Dĩ Ninh cười cười, "Không được, không tiện."
Về công hay về tư đều là không tiện. Kha Lễ là thân phận gì chứ, xách theo đồ ăn của cô xuất hiện nhất định sẽ kéo theo bàn tán. Ôn Dĩ Ninh kiêng kỵ nhất là ở điểm ấy, coi sự lễ độ của người khác là chuyện thường tình cô không làm được, cũng không thích hợp.
Kha Lễ không miễn cưỡng nữa, cười cười coi như thôi.
Văn phòng của bọn họ ở tầng thứ 30, muốn đi lên đến nơi cũng cần chút thời gian. Ôn Dĩ Ninh chào hỏi xong với Kha Lễ thì đứng sang bên cạnh. Mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng, ba người đứng bên trong một không gian khép kín, không ai lên tiếng. Người khác suy nghĩ như thế nào Ôn Dĩ Ninh không biết, cô chỉ là không có ý định tiếp tục lên tiếng nữa thôi.
Đây là thái độ của cô, lạnh nhạt, giống như bản chất vốn có, tưởng chừng không câu nệ tiểu tiết, nhưng kỳ thực vẫn tỉ mỉ mài ra một chiếc mũi kim vừa nhọn lại vừa dài, dù đã cất giấu hay cố gắng che đi, nhưng là vẫn như mơ hồ còn đó. Lại nhìn sang Đường Kỳ Sâm, phong thái ung dung, giữa hai hàng lông mày vững chãi không thể nhìn ra một chút tâm tình.
"Chiều ngày mai ở tổng cục có một cuộc họp, ngài có đi không?" Kha Lễ lên tiếng, rất thức thời điều hòa bầu không khí đang dần loãng ra.
Đề tài của bọn họ từ từ mở rộng, giống như một cái vòng bảo hộ vừa đủ chặn lại lúng túng dè dặt, cũng cẩn thận từng li từng tí bảo vệ bầu không khí hòa hợp nhỏ bé đến đáng thương này.
Đến nơi, Ôn Dĩ Ninh xách theo túi lớn túi bé thức ăn đi ra ngoài. Kha Lễ nhìn theo bóng lưng cô, không biết là đáng tiếc hay bất đắc dĩ, "Hơn nửa tháng chạy lên chạy xuống, phong cách dẫn người của Trần Táp đúng là vẫn rất có lực uy hiếp."
Đường Kỳ Sâm đi ra khỏi thang máy, liếc nhìn về phía cái bóng lưng đã sớm biến mất không còn tăm tích kia, không nói gì.
Kha Lễ cũng không dám thay ông chủ phát biểu ý kiến, một người đàn ông có thể đi tới địa vị này, cần lý chí có lý chí, cần kiến thức có kiến thức, kiên nhẫn sớm đã nhấn chìm định lực, cũng thừa sức đè ham muốn xuống tận đáy lòng. Lại nói, anh và Ôn Dĩ Ninh lúc trước ở bên nhau, dù chưa danh chính ngôn thuận, nhưng chung quy vẫn là không vui vẻ gì.
Đường Kỳ Sâm đứng bên ngoài quan sát tình hình bên trong, nhìn nhân viên chăm chú với công việc trước mặt, lại nhìn Trần Táp ngồi trước bàn thi thoảng giao công việc cho người này người kia, cuối cùng nhìn đến Ôn Dĩ Ninh bận rộn đi qua đi lại, tóc tuột ra vài sợi, đang tập trung phát đồ ăn cho từng người. Cách một lớp cửa sổ và ánh đèn sáng trưng, cảm giác này nói như thế nào đây. Giống như viên ngọc mỹ lệ trôi dạt giữa cõi trần tục bị dòng đời tấp nập che đi ánh sáng chói lòa của nó.
Một lúc lâu sau, Đường Kỳ Sâm mới cụp mắt, sau đó nói với Kha Lễ: "Không vào nữa."
Kha Lễ hỏi: "Tôi đưa ngài về nhà nhé?"
"Về phòng làm việc."
Nửa tiếng nữa là kết thúc tăng ca. Mọi người tụ tập lại ăn khuya, tuy đều đã mệt mỏi nhưng vẫn trò chuyện rôm rả. Người thì khen đùi gà ngon, người nói trân châu trong trà sữa ngày hôm nay thật lớn, sau đó sẽ quay sang tỏ ý cảm tạ vô ngần với Ôn Dĩ Ninh, nói cô vất vả rồi. Ôn Dĩ Ninh nói việc nhỏ việc nhỏ, rồi lại nói muốn ăn gì nữa cô sẽ lại đi mua, thái độ chân thành có thừa, hảo cảm thu về càng lúc càng lớn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!