Chương 6: Ngày hoa nở lần nữa (7)

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Kha Lễ đi tìm lão Quan, lão Quan năm nay bốn mươi lăm tuổi, hồi trẻ vì quá ngỗ nghịch nên bị người nhà đưa đi bộ đội, nhưng dù vậy thì sau khi xuất ngũ vẫn không làm việc đàng hoàng. Ông ấy và Đường Kỳ Sâm có quan hệ rất tốt, tình như anh em, nhận được điện thoại của Kha Lễ, lập tức không nói hai lời đồng ý. Mạng lưới của ông ấy dày đặc, hỏi một chút liền biết Cao Minh Lãng là tìm nhóm người nào.

Cao Minh Lãng này quả nhiên lòng dạ ác độc, bao nhiêu tiền cũng đồng ý chi ra, chỉ cần đem Ôn Dĩ Ninh dồn vào chỗ chết. Lão Quan sau đó chuyển lời xuống, nói đêm nay khí trời Thượng Hải không tốt, không nên sinh thị phi, nếu muốn phát tài thì phải làm việc tử tế.

Những người kia tính toán nặng nhẹ, dĩ nhiên là sẽ cho lão Quan mặt mũi

------ cuộc trao đổi đêm nay của Cao tiên sinh bao nhiêu tiền cũng không nhận.

Đầu nguồn lặng lẽ ngăn chặn, Kha Lễ giải quyết nhẹ nhàng như mây gió, mười lăm phút sau đã quay về bãi đỗ xe. Chiếc xe Audi Q7 dừng ở một góc, anh khom lưng nói với người ngồi trên ghế lái: "Đã ổn thỏa."

Đường Kỳ Sâm gật đầu, ra hiệu cho anh ta lên xe.

Kha Lễ nói: "Hôm nay ngài mệt rồi, để tôi lái đi"

Đường Kỳ Sâm phất tay một cái, "Để tôi."

Kha Lễ ngồi vào ghế lái phụ, vừa cài dây an toàn vừa nói: "Lão Quan đã lên tiếng, Dĩ Ninh sẽ không xảy ra chuyện."

Khóe miệng Đường Kỳ Sâm vẽ ra một đường cong mơ hồ, Kha Lễ châm cứu một lúc, cảm thấy trong đó phần lớn là trào phúng. Do dự một chút, cuối cùng vẫn nói: "Tôi nghe nói hai năm trước Dĩ Ninh đang làm phiên dịch ở tỉnh H thì từ chức, sau đó đến Thượng Hải, đổi nghề sang làm truyền thông quảng cáo. Cao Minh Lãng là một tên háo sắc thành tính, tình hình công ty bọn họ cũng vô cùng phức tạp."

Dừng một chút, Kha Lễ lại tiếp tục nói: "Có thể đặt chân đã là rất không dễ dàng."

Đường Kỳ Sâm đặt một tay chống trên vô lăng, ngữ khí thản nhiên: "Biết không dễ dàng còn kích động. Cậu nói xem, bao nhiêu năm qua cô ấy có tiến bộ, hay là chẳng khá hơn chút nào đây?"

Kha Lễ á khẩu không trả lời được.

Xe chạy khỏi bãi đỗ, hòa vào đường phố tấp nập, Đường Kỳ Sâm mới tiếp tục: "Cậu nói giúp cô ấy hơi nhiều rồi đấy."

Kha Lễ gãi gãi mũi, gật đầu, "Xin lỗi."

Một tiếng xin lỗi này, trong lòng Đường Kỳ Sâm rõ ràng có thể hiểu được. Kha Lễ đi theo bên cạnh anh hơn mười năm, vì anh xử lý đủ thể loại người đủ kiểu tình huống, cử chỉ hữu lễ, cũng giỏi đoán ý, nguyên nhân có lẽ bởi vì giải quyết việc công nên mới khó tránh khỏi lộ ra bạc tình. Người khác rất khó lấy được hành tung của Đường Kỳ Sâm từ miệng Kha Lễ, nhưng chỉ cần Ôn Dĩ Ninh mở miệng, anh ta đều sẽ theo bản năng mà tình nguyện khai báo.

Giống như có duyên với cô gái chừng hai mươi tuổi này, trên người Kha Lễ mới lộ ra mấy phần ôn hòa hiếm thấy. Bây giờ nghĩ lại, quan hệ của hai người khi đó đúng là vô cùng thân thiết.

Có mấy giây ngắn ngủi yên tĩnh, Đường Kỳ Sâm hơi dựa đầu về sau, "Bộ phim An Lam nhắc đến kia tên là gì?"

"《 Kiến quốc đại nghiệp 》." Kha Lễ nói. "Là bộ phim điện ảnh được tổng cục đề cử, cũng là một trong năm tác phẩm điển hình dùng làm tiêu chuẩn bình chọn cho năm tới."

Đường Kỳ Sâm nhắm mắt nghỉ ngơi, nói: "Cô ấy cần một dự án như vậy."

Để tên tuổi trong lúc đỉnh cao càng được củng cố trong phái thực lực, thì cần phải có được một bộ phim gắn với tên tuổi như vậy.

Kha Lễ hiểu ý anh, gật đầu nói: "Được, tôi sẽ đi làm."

---

Tiết sương giáng(*) vừa qua, phía nam bước vào cuối thu, cái lạnh ở thị trấn nhỏ bên rìa Đào Giang(**) luôn đến sớm hơn những nơi khác. Ôn Dĩ Ninh ngồi trong xe khách, nhìn lớp sương trắng lượn lờ bên ngoài cửa xe, phía trước có một cô nhóc thích thú hà hơi lên lớp cửa kính, sau đó dùng ngón tay vẽ ra một vòng tròn.

(*) Sương giáng là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Thường bắt đầu vào khoảng ngày 23 hay 24 tháng 10 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 210°. Đây là một khái niệm trong công tác lập lịch của các nước Đông Á chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Quốc cổ đại.

(**) Tác giả để quê quán của Niệm Niệm là ở thành phố H nên ta đoán là Hồ Nam, ở Hồ Nam có một huyện tên là Đào Giang, Niệm Niệm có lẽ là ở đây.

Lúc về đến nhà, Giang Liên Tuyết đang ngồi trên chiếu đại sát tứ phương, tiếng mạt chược cạch cạch chát chát, bên cạnh đặt một chiếc ghế nhựa, phía trên đặt gạt tàn và một nửa hộp thuốc lá. Bà nhìn thấy Ôn Dĩ Ninh thì rất ngạc nhiên: "Ơ, về đấy à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!